Tự Cẩm
Chương 402 : Bức họa khác biệt
Ngày đăng: 08:54 30/04/20
“Tiểu nhân gặp qua Vương phi.”
“Vương gia có trong không?” Khương Tự hỏi, vòng qua gã sai vặt đi vào trong.
Gã sai vặt vội nói: “Hồi bẩm Vương phi, Vương gia không ở thư phòng.”
“Ờ.” Khương Tự duỗi tay đẩy cửa.
Gã sai vặt ngẩn ra.
Hắn ta đã nói Vương gia không ở trong rồi, sao Vương phi còn muốn vào chứ?
Thư phòng xem như trọng địa, trước kia Vương gia chẳng những ngủ ở nơi này, có khi còn sẽ cùng người nghị sự ở đây, không có Vương gia gật đầu Vương phi liền đi vào như vậy thật không thích hợp. Một khi bị Vương gia biết, Vương phi gặp xui xẻo không nói, thủ vệ hắn đây chắc chắn sẽ bị phạt.
Gã sai vặt bước xa ngăn ở trước mặt Khương Tự, lấy can đảm nói: “Vương phi, Vương gia không có ở đây.”
Khương Tự hơi dừng bước, thản nhiên nói: “Ta nghe được.”
“Vậy, vậy mời ngài trở về đi.”
Khương Tự còn chưa lên tiếng, A Man một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi gã sai vặt mắng: “Lớn mật, làm càn!”
Gã sai vặt càng ngẩn ra, lui về phía sau một bước tránh thoát tiểu nha hoàn tập kích.
A Man lạnh mặt trách mắng: “Cái Vương phủ to như vậy đều do Vương phi chúng ta làm chủ, Vương phi muốn vào thư phòng nhìn xem thì thế nào? Điêu nô nhà ngươi thế mà lại chặn lại, chẳng lẽ ăn gan hùm mật gấu rồi?”
Khóe miệng gã sai vặt co rút liên tục.
Hắn ta là điêu nô?
Rõ ràng nha đầu ranh con này mới phải ấy, chưa thấy qua nha hoàn nào hung dữ như vậy!
Gã sai vặt cũng tức lên, xắn tay áo nói: “Vương gia đã sớm phân phó qua, thư phòng trọng địa người không liên quan không được đi vào!”
A Man phỉ nhổ: “Người không liên quan? Điêu nô nhà ngươi có biết nói chuyện không hả ……”
Lúc hai người cãi nhau Khương Tự đã đẩy cửa mà vào, còn thuận tay đóng cửa.
Thanh âm đóng cửa truyền đến, gã sai vặt mới như ở trong mộng mới tỉnh, đẩy cửa kêu: “Vương phi, ngài không thể đi vào mà……”
Một bên A Man ném cái xem thường: “Vào đều vào rồi, ngươi còn ồn ào cái gì. Để cho người khác biết ngươi không bảo vệ tốt thư phòng, chắc chắn sẽ tố cáo ngươi thất trách. Điêu nô nhà ngươi thật là đần ……”
Gã sai vặt che ngực tức giận muốn té ngửa.
Lão giả tướng mạo đường đường, một bộ râu cắt tỉa đặc biệt chỉnh tề, chữ xuyên 川 thật sâu giữa lông mày có thể thấy được đây là một người ít khi nói cười, đúng là trưởng sử của Vương phủ.
“Vương phi?” Trưởng sử nhìn thấy Khương Tự, kinh hãi.
Lão tuy chưa thấy qua Vương phi, nhưng trong vương phủ có thể mặc như thế ngoại trừ Vương phi sẽ không có nữ tử thứ hai.
Trưởng sử nặng nhất quy củ, xác định thân phận Khương Tự lập tức cúi đầu, mà vừa cúi đầu, liền phát hiện bức tranh Khương Tự cầm trong tay.
Sắc mặt Trưởng sử trong nháy mắt thay đổi.
Vương phi thế mà lại đến thư phòng Vương gia lấy đồ lung tung?
Này, này còn ra thể thống gì!
Lần này không thèm kiêng dè nữa, trưởng sử bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận đến râu đều run run: “Vương phi, xin hỏi Vương gia có ở đây không?”
“Không có.”
“Vậy, vậy trong tay Vương phi đang cầm cái gì?”
“Một bức họa.”
Trưởng sử cất cao thanh âm: “Vương phi, tuy Vương gia không có đảm nhiệm chức vị quan trọng gì ở trong triều, nhưng thư phòng chính là nơi trọng địa, tại sao ngài có thể tùy tiện ra vào rồi lấy đồ đạc lung tung trong thư phòng ra? Xin Vương phi lập tức trả bức họa trong tay về chỗ cũ!”
Lão vốn tưởng rằng Vương phi qua cửa tốt xấu có thể đốc thúc Vương gia tùy tâm sở dục ngang bướng bất kham một chút, ai dè thật không ngờ, Vương phi vậy mà còn không hiểu quy củ còn hơn Vương gia!
Khương Tự né nước bọt trưởng sử văng tới, vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà Vương gia sai ta tới lấy bức bí hí đồ * ——”
(* Hình vẽ mô tả nam nữ dâm dục. § Cũng gọi là xuân cung 春宮)
Trưởng sử như bị sét đánh run lên, râu run rẩy nói không ra lời.
Gã sai vặt bên cạnh càng suýt nữa ngã quỵ.
Chỉ có A Man cái hiểu cái không, lâm vào hoang mang thật sâu.
Bí hí đồ là cái gì?
Từ trong miệng tỳ nữ biết được Vương phi tới tiền viện, Úc Cẩn lập tức chạy tới, vừa vặn nghe được lời này, tức khắc không bước nổi nữa.
Sau lưng, A Tự chính là hố hắn như vậy?