Tự Cẩm
Chương 408 : Khai yến
Ngày đăng: 08:54 30/04/20
Mấy vị Vương gia ngồi ở một chỗ.
Lỗ Vương cúi người hỏi Úc Cẩn: “Thất đệ, Thất đệ muội chữa khỏi đôi mắt của Thập Tam muội như thế nào vậy?”
Úc Cẩn nhàn nhạt liếc Lỗ Vương một cái.
Mỗi lần tụ cùng nhau đều đánh nhau, mỗi lần đều đánh không thắng, lão Ngũ này làm như quen thuộc là lấy dũng khí từ đâu ra?
Lỗ Vương không chút để ý ánh mắt lãnh đạm của Úc Cẩn, cười ha hả nói: “Nói chút đi mà.”
Nghe nói nhắc tới Yến Vương phi dễ dàng kích khởi lửa giận của lão Thất, trường hợp này nếu lão Thất nổi điên, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Úc Cẩn bưng lên chén rượu uống một ngụm, vuốt ve chén rượu không không ra tiếng.
Lỗ Vương trơ một khuôn mặt tiện: “Thất đệ sao lại không nói lời nào nha?”
Úc Cẩn chuyển chén rượu, mặt vô biểu tình hỏi: “Có muốn ta hỏi Ngũ tẩu một chút không, rằng có phải gần đây Ngũ ca quan tâm Ngũ tẩu không đủ không?”
Lỗ Vương sờ sờ mũi, lập tức hành quân lặng lẽ.
Tương Vương vẫn còn ghi hận trong lòng vụ miệng bị ai kia nện cho một cái lúc Úc Cẩn đại hôn, không nóng không lạnh nói: “Thất tẩu còn rất thần bí, ngay cả đôi mắt của Thập Tam muội đều có thể chữa khỏi. Thất ca cần phải cẩn thận chút, đừng ngay cả thất tẩu có năng lực gì cũng không biết.”
Tương Vương ở trong một đám hoàng tử vẫn luôn ở dưới tầng chót nhất, thật vất vả lão Thất dưỡng ở ngoài cung trở về, cho rằng đã có kẻ có thể đè đầu, không nghĩ tới liên tục bị nhục, mà đối phương vẫn sống đến tùy tiện.
Cứ như vậy trong lòng càng thêm mất cân bằng, những nhẫn nại ấy một khi gặp được Úc Cẩn liền biến mất tăm hơi.
Úc Cẩn xùy cười, một đôi mắt phượng ý vị thâm trường quét Tương Vương: “Nhưng thật ra phải chúc mừng Bát đệ đã sớm biết Bát đệ muội tương lai có năng lực gì. Đúng rồi, Bát đệ khả năng không nhớ rõ, lúc trước bản án Chu gia đó vẫn là qua tay của ta……”
Tương Vương một khuôn mặt lập tức trướng thành màu gan heo, cầm chén rượu đập mạnh xuống mặt bàn, nhất thời dẫn tới người bốn phía chú ý.
Tề Vương nhẹ nhàng kêu tiếng Bát đệ.
Tương Vương lúc này mới khắc chế xúc động một quyền nện lên trên mặt Úc Cẩn, hít thở thật sâu.
Không thể xúc động, không thể xúc động.
Thật là tức chết hắn ta, cái miệng của lão Thất này thật độc!
“Thất ca so với phụ nhân còn nhanh mồm dẻo miệng hơn, đệ đệ hôm nay lĩnh giáo.” Tương Vương hạ giọng trào phúng.
Khương Tự thi lễ với Hoàng Hậu: “Con dâu may mắn, là công chúa thiện lương thông tuệ, phúc trạch thâm hậu, trời cao không đành lòng để công chúa phải chịu khổ mãi……”
Đến tận đây, mọi người không còn nghi ngờ việc Yến Vương phi chữa khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh công chúa nữa.
Bọn họ lập tức có hoang mang mới: Vậy Yến Vương phi làm thế nào chữa khỏi đôi mắt của Phúc Thanh công chúa?
Nhưng mà trường hợp này dù có muôn vàn nghi hoặc cũng chỉ có thể thành thành thật thật kìm nén, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút đình trệ.
Cảnh Minh Đế cười vang nói: “Đều là người một nhà, hôm nay không có quy củ nhiều như vậy, các ngươi không cần câu thúc.”
Trường hợp bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Hoàng Thượng đều nói như vậy rồi, cho dù có câu thúc cũng dần náo nhiệt lên.
Phúc Thanh công chúa tò mò đánh giá hết thảy, chỉ cảm thấy nhìn sao cũng không đủ.
Hoàng Hậu vỗ vỗ tay Phúc Thanh công chúa: “A tuyền, con là ngồi ở bên người mẫu hậu, hay là tới chỗ bọn tỷ muội ngồi?”
Phúc Thanh công chúa tuyệt đối là vai chính hôm nay, ngồi ở bên người Đế hậu cũng không có gì không ổn, huống chi đây là gia yến, Hoàng Thượng yêu thích ai là có thể để cho người đó ngồi bên người.
Phúc Thanh công chúa không khỏi nhìn về phía đế cơ* chưa lập gia đình bên kia.
(*Thời cổ, tiếng mĩ xưng đối với phụ nữ.Như: Mĩ cơ 美姬, Ngu cơ 虞姬, Thích Cơ 戚姬.)
Tầm mười vị thiếu nữ trang phục tương tự vây quanh một cái bàn lớn mà ngồi, thoạt nhìn thập phần náo nhiệt.
“Con có thể đi nơi đó không?”
“Đương nhiên có thể, đi đi.” Hoàng Hậu cười cổ vũ.
Phúc Thanh công chúa xách theo làn váy chạy đến nơi đó.
Sớm có cung tì đem ghế dựa lên, mời Phúc Thanh công chúa ngồi xuống.
“Thập Tam tỷ, đôi mắt của tỷ thật là xinh đẹp.”Thiếu nữ nói chuyện có tuổi xấp xỉ Phúc Thanh công chúa, trên mặt quả táo treo nụ cười hoạt bát, nói xong rồi nghịch ngợm hỏi, “Thập Tam tỷ đoán xem muội là ai?”
Phúc Thanh công chúa nghiêm túc liếc nhìn thiếu nữ một cái, chắc chắn nói: “Thập Ngũ muội.”