Tự Cẩm

Chương 420 : Hồi môn

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


Xe ngựa Yến Vương phủ vừa mới dừng hẳn, quản sự đã chạy tới, vội thi lễ với Úc Cẩn.



“Tiểu nhân gặp qua Vương gia.”



Úc Cẩn xoay người xuống ngựa, chờ ở bên xe ngựa.



Màn xe đẩy ra, A Xảo đỡ Khương Tự ra toa xe.



Úc Cẩn vươn tay ra, Khương Tự tự nhiên mà vậy để tay vào trong tay hắn, hai người nắm tay đi vào đại môn Bá phủ.



Quản sự thấy mà mắt choáng váng.



Đường đường Vương gia thế mà lại quan tâm săn sóc Tứ cô nãi nãi như thế?



Khương Trạm chào hỏi, một quyền đánh vào đầu vai Úc Cẩn: “Cũng coi như chờ được hai người. Mau vào đi, nói không chừng còn có thể đuổi kịp cha ta.”



Mới đi vào Từ Tâm Đường Khương An Thành đánh cái hắt xì to.



Quản sự mắt thấy hành động  to gan lớn mật của Khương Trạm bắp chân đều sợ đến mềm nhũn, mồ hôi lạnh toát ra ngoài, lại nhìn thấy Úc Cẩn không hề bực bội, càng kinh ngạc đến rớt cằm.



Thu lại cảm xúc khiếp sợ, quản sự đuổi theo dẫn đường.



Đường trong Bá phủ quét tước đến sạch sẽ, dọc theo đường đi hạ nhân rối rít hành lễ, chờ Khương Tự hai người đi xa, bắt đầu kích động nghị luận.



“Nhìn thấy không, Vương gia quan tâm Tứ cô nãi nãi chúng ta bao nhiêu.”



“Đó là đương nhiên, nghe nói bữa tiệc thưởng mai là Vương gia tự mình chọn trúng Tứ cô nãi nãi, còn có thể không tốt?”



“Vương gia đối đãi với nhị công tử cũng tốt tính như thế.”



“Yêu ai yêu cả đường đi thôi.”



Đám tiểu nha hoàn cười hì hì, cho dù bị ma ma quản sự trừng mắt mấy lần cũng không sợ.



Hôm nay ngày lành như vậy, từ trên xuống dưới đều tràn đầy khoan dung vui sướng.



Phật châu trong tay Phùng lão phu nhân xoay chuyển càng nhanh, ánh mắt liên tục quét về phía cửa, thấy rèm vừa động vội thẳng sống lưng, một bộ dạng vân đạm phong khinh.



Khương An Thành sải bước đi vào.
Khương Tự ngồi ở trên bàn đu dây, tùy ý đung đưa. 



Ánh mặt trời bị lá cây dày đặc che bớt, thưa thớt dừng ở trên người tỷ muội hai người.



Tiếng ve kêu lúc cao lúc thấp, hết đợt này đến đợt khác.



“Tứ muội, ta nghe nói Hoàng Thượng thưởng cho Vương gia hai cung nữ?” Khương Y nhẹ nhàng đẩy bàn đu dây hỏi.



“Đại tỷ cả việc này cũng biết?”



Khương Y cười: “Đều là nhị đệ trở về nói, hắn không phải làm việc ở hoàng thành sao, chuyện có liên quan đến muội nào có không cẩn thận. Tứ muội, Vương gia đối với hai cung nữ đó có thái độ gì?”



“Không có thái độ gì cả, tống cổ các nàng đi quản hương liệu.” Khương Tự ngoái đầu nhìn lại, “Đại tỷ sẽ không khuyên muội an bài hai cung nữ đó thị tẩm chứ?”



Khương Y liếc ngang Khương Tự một cái: “Đang muốn nói cho muội, chỉ cần Vương gia không tỏ vẻ, muội cũng đừng giả vờ hào phóng.”



Trong mắt nàng mang theo tự giễu cùng cô đơn: “Tình yêu của nam nhân đều là có hạn, càng chia càng mỏng, nhất thời hào phóng được cái hiền danh, cuối cùng khổ chính là chính mình.”



Khương Tự đứng dậy đẩy Khương Y ngồi lên bàn đu dây, cười khanh khách nói: “Đại tỷ lời này muội thích nghe.”



Lúc trở lại Yến Vương phủ, ánh nắng chiều đã phủ kín bầu trời, trên hành lang từng chuỗi đèn lồng đỏ thẫm đã sớm thắp sáng, trang trí chính là tân hôn vui mừng.



Nhưng vui mừng này bởi vì trong Trường Sinh Điện phát sinh thảm sự, mà cuối cùng bị phủ một tầng khói mù.



Hai người Khương Tự đã sớm nằm trên giường, nói đến chuyện ban ngày.



“ Sau lưng Trần mỹ nhân chỉ sợ còn có người……”



“ Chuyện trong cung, giao cho Đế hậu nhọc lòng đi.” Úc Cẩn giơ tay gỡ trướng câu, màn lụa rơi xuống.



Hôm sau, trong cung chính thức công bố tin tức Thập Ngũ công chúa chết bệnh, truy phong Trường Ninh công chúa.



Bình thường mà nói, khi công chúa xuất giá mới có phong hào chính thức, đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, tỷ như Phúc Thanh công chúa, bởi vì là đích công chúa duy nhất, lại rất được Cảnh Minh Đế sủng ái, cho nên vừa sinh ra đã có phong hào.



Thập Ngũ công chúa thành một ngoại lệ khác.



Mà trong âm thầm, sự kiện phát sinh trong Trường Sinh Điện cũng nhanh chóng lặng lẽ truyền ra ngoài.