Tự Cẩm

Chương 598 : Cực khổ mà không có kết quả

Ngày đăng: 08:55 30/04/20


Ngày hôm sau, Thái Tử lại quỳ gối bên ngoài thềm đá Dưỡng Tâm Điện, kiên trì quỳ đến gần trưa, lại té xỉu.



“Hoàng Thượng, điện hạ ngất xỉu rồi.” Phan Hải tiến đến trước mặt Cảnh Minh Đế, nhẹ giọng bẩm báo nói.



Cảnh Minh Đế bị bệnh một thời gian, sắc mặt khô vàng, nghe vậy giật giật mí mắt, nói: “Nâng về Đông Cung.”



Phan Hải đi ra ngoài điện, giương giọng nói: “Đưa Thái Tử hồi cung.”



Ghé vào trên thềm đá lạnh lẽo Thái Tử lặng lẽ giật giật mí mắt.



Lần này, hắn là giả vờ ngất xỉu.



Đầu gối dùng đệm bông đúng là tốt, không khó chịu như hôm qua, nhưng cứ quỳ mãi như vậy cũng chịu không nổi, vẫn là ngày mai tái chiến đi.



Thái Tử rất nhanh đã bị vài tên nội thị nâng đi rồi.



Phan Hải quay lại.



Cảnh Minh Đế mở mắt ra: “Thái Tử về rồi?”



“Vâng ạ.” Phan Hải lại gần, giúp Cảnh Minh Đế xoa bóp bắp chân.



Cảnh Minh Đế không nói một lời, lặng lẽ suy nghĩ.



Ngày thứ ba, mọi người chờ ở trong sảnh, mắt thấy Phan Hải đi tới, đồng thời nhìn về phía Thái Tử.



Ngày thứ ba, phụ hoàng đến tột cùng có gặp Thái Tử hay không đây?



Thái Tử cũng nhịn không được khẩn trương.



Hôm nay phụ hoàng còn không gặp hắn, hắn lại phải ra bên ngoài quỳ.



Phan Hải đảo mắt nhìn mọi người một vòng, nói: “Hoàng Thượng kêu vài vị Vương gia, Vương phi đi vào.”



Thái Tử vẻ mặt thất vọng.



Quả nhiên lại không gặp hắn!



Thái Tử khẽ cắn môi, xoay người đi ra ngoài điện.



Quỳ liền quỳ, hắn cũng không tin phụ hoàng để mặc hắn quỳ mãi như vậy.



Lỗ Vương thích nhất là xem trò cười của Thái Tử, quay đầu nhìn Thái Tử đi ra ngoài, đôi mắt nhíu lại, như suy tư gì đó.




Lỗ Vương xoay chuyển con ngươi, cố ý đi ở bên người Thái Tử, lặng lẽ duỗi chân.



Thái Tử nhất thời không chú ý, thân mình ngã chúi về phía trước.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lỗ Vương nháy mắt dẫm vào ống quần Thái Tử, theo Thái Tử té ngã, quần bị dẫm xuống, cũng may có áo ngoài che chắn, chỉ lộ ra nửa cái chân.



Toàn điện nhất thời yên tĩnh.



Một hồi lâu, Tương Vương nhỏ tuổi nhất mới nói: “ Trên đầu gối Nhị ca là cái gì?”



Thái Tử ngã đến trời đất quay cuồng, nghe Tương Vương nói như vậy, sắc mặt đại biến, vội nhảy dựng lên kéo quần.



Mọi người yên lặng quay đầu, nhìn về phía Cảnh Minh Đế.



Cảnh Minh Đế sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Thái Tử.



Thái Tử chân mềm nhũn quỳ xuống: “Phụ, phụ hoàng ——”



Vừa rồi phụ hoàng không thấy đâu nhỉ?



Cảnh Minh Đế nhắm mắt, lại mở ra, ngữ khí lạnh băng nói: “Thái Tử cùng Lỗ Vương lưu lại, các ngươi đều đi ra ngoài!”



Vài vị hoàng tử tuy rất luyến tiếc bỏ qua trận náo nhiệt này, trên mặt lại không dám lộ ra chút nào, vội vàng lui lại đi ra ngoài.



Cảnh Minh Đế lúc này mới nói: “Cởi quần Thái Tử ra, trẫm xem xem rốt cuộc là cái gì.”



Thái Tử luống cuống: “Phụ hoàng, phụ hoàng ——”



Vài tên nội thị tiến lên, lưu loát kéo quần Thái Tử xuống, lộ ra cái đệm bông cột vào đầu gối.



Trước mắt Thái Tử biến thành từng trận màu đen, chỉ có một ý niệm: Lần này thì thật sự xong đời!



Cảnh Minh Đế hít sâu một hơi, ngăn chặn xúc động nổi trận lôi đình, ngữ khí không gợn sóng nói: “Phan Hải, cho người đưa Thái Tử hồi Đông Cung.”



“Phụ hoàng, con sai rồi, con cũng không dám nữa, xin ngài tha thứ con đi ——” Thái Tử giãy giụa kêu lên, vẫn bị nội thị kéo ra ngoài.



Cảnh Minh Đế liếc nhìn Lỗ Vương.



Lỗ Vương bị nhìn đến trong lòng run sợ, cười gượng nói: “Phụ hoàng ——”



Cảnh Minh Đế chỉ chỉ ngoài cửa: “Quỳ đi!”