Tự Cẩm
Chương 612 : Dưới khói mù
Ngày đăng: 08:55 30/04/20
Thái Hậu muốn hai cháu gái làm bạn, Cảnh Minh Đế tự nhiên không có dị nghị, quay đầu lại liền nhắc đến với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu chần chờ trong chớp mắt, cười nói: “Có thể bồi mẫu hậu, là phúc khí của bọn Phúc Thanh.”
Từ khi biết mắt tật của Phúc Thanh công chúa là bị người làm hại, lần yến hội kia còn suýt nữa bỏ mạng, Hoàng Hậu liền vô cùng quý trọng nữ nhi này. Làm bạn với Thái Hậu tuy là chuyện vinh quang, nhưng trong lòng bà cũng không muốn.
Chỉ là trong lòng có nghĩ như thế nào, đều không thể cự tuyệt đề nghị của Hoàng Thượng. Chuyện Thái Tử đối với Hoàng Thượng là một đả kích to lớn, mặc cho ai cũng không dám trái ý Hoàng Thượng vào thời điểm này.
“Hoàng Thượng, ngài nghỉ ngơi một chút đi.” Cảnh Minh Đế trong mắt trải rộng tơ máu khiến Hoàng Hậu rất là lo lắng, tạm thời gạt những ý nghĩ này qua một bên, ôn nhu khuyên nhủ.
Cảnh Minh Đế miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Hoàng Hậu nghỉ ngơi đi, trẫm hồi Càn Thanh cung.”
Hoàng Hậu còn muốn khuyên, nhưng giật giật môi lại yên lặng đem lời nói nuốt xuống.
Vào thời điểm này Hoàng Thượng cần chính là an tĩnh, không phải dăm ba câu là có thể khuyên được.
Chờ Cảnh Minh Đế rời đi, Hoàng Hậu gọi Phúc Thanh công chúa tới, dặn dò nói: “Về sau con cùng Thập Tứ đến làm bạn với Thái Hậu đi, nhớ rõ cùng vào cùng ra với Thập Tứ.”
Mặt Phúc Thanh công chúa mang vẻ khó hiểu: “Phải cùng Thập Tứ muội cùng vào cùng ra sao?”
Mẫu hậu yêu cầu có chút kỳ quái.
Hoàng Hậu cười xoa xoa mái tóc đen mượt của Phúc Thanh công chúa: “Thái Hậu uy nghiêm, Thập Tứ muội con sợ hãi, con là tỷ tỷ, phải chiếu cố nó hơn một chút.”
Phúc Thanh công chúa lúc này mới giải nỗi khó hiểu, nghiêm túc đáp ứng: “Mẫu hậu yên tâm đi, con sẽ chiếu cố tốt Thập Tứ muội.”
Hoàng Hậu nhìn nữ nhi, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Bà vốn không nên suy nghĩ miên man, nhưng Phúc Thanh chính là mạng của bà, lo được lo mất không thể không nghĩ nhiều chút.
Đóa ma ma ở trong cung Thái hậu nhiều năm, sao biết được Từ Ninh Cung không còn người có vấn đề? Huống chi cung tỳ xui khiến Thái Tử lấy người gỗ mưu nghịch hiển nhiên không đơn giản, mà sau lưng cung tỳ kia có người hay không còn chưa điều tra ra.
Hiện giờ trong cung sóng vân quỷ quyệt, không phải do bà không thận trọng.
Đối với những việc này Hoàng Hậu cũng thực nén giận.
Phan Hải rũ mi, tránh đi ánh nhìn chăm chú của Cảnh Minh Đế, dưới đáy lòng nặng nề thở dài.
Hắn kỳ thật có thể đoán được Hoàng Thượng muốn hỏi cái gì.
Hoàng Thượng là muốn hỏi xem tình hình của Thái Tử khi bị ban chết đi?
Từ Thái Tử la to muốn gặp Hoàng Thượng, đến Thái Tử uống rượu độc độc phát thân vong, hắn tận mắt nhìn toàn bộ quá trình.
Có thể nói, chết rất tốt!
Đi theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, hắn đều không đếm được Hoàng Thượng bởi vì Thái Tử mà tức bao nhiêu lần, có thể nói tóc Hoàng Thượng bạc đều là do bị Thái Tử chọc tức ra.
Thái Tử chết đi, Hoàng Thượng không còn gông xiềng lập đích, từ trong chúng hoàng tử chọn ra một người tài đức nhiều mặt làm trữ quân, mới là phúc của giang sơn xã tắc.
Đương nhiên, hắn một nội thị kỳ thật không lo được giang sơn xã tắc, hắn chỉ là mong Hoàng Thượng có thể tâm tình sung sướng sống lâu mấy năm, đó chính là tạo hóa của những người bọn họ.
Do dự một hồi lâu, Phan Hải mở miệng nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ nhận được tin tức ở phía Nam, đám người Hồng Lư Tự khanh đi sứ Ô Miêu sắp về kinh rồi.”
Lúc trước vì điều tra Đóa ma ma gây sóng gió ở hậu cung có liên quan đến Ô Miêu tộc hay không, vào tháng hai Cảnh Minh Đế phái đám người Hồng Lư Tự khanh đi sứ Ô Miêu, mà nay nhoáng cái đã hơn nửa năm trôi qua, cũng nên trở về rồi.
Phan Hải lúc này nhắc tới chuyện này, chính là sợ Cảnh Minh Đế cứ mãi sa vào chuyện Thái Tử mưu nghịch mà tổn hại thân thể, tiện dời đi phần tâm tư này.
Cảnh Minh Đế quả nhiên dời lực chú ý: “Bọn họ đại khái khi nào thì tới?”
“Cũng chỉ là chuyện vài ba ngày nữa.”
“Khi trở về, lập tức bảo bọn họ tới gặp trẫm.”
Phan Hải vội đáp vâng.
Hoàng cung nhất thời khôi phục vắng lặng, trong cung người thở mạnh cũng không dám, nơm nớp lo sợ chờ khói mù vì Thái Tử mưu nghịch bị ban chết tiêu tan theo thời gian.
Khương Tự khó được nhẹ nhõm, mang theo A Hoan trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.