Tự Cẩm

Chương 47 : Mượn Tiền

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


“ Tiên cô không cần khẩn trương, thiết nghĩ hai cái đuôi kia không lâu nữa sẽ tỉnh lại, chúng ta vẫn nên tranh thủ nói chuyện chính thôi.”



“ Làm sao ngươi biết......” Lưu tiên cô nhìn về phía Khương Tự ánh mắt đã khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung.



Khi mà mỗi một bước đi của một người đều bị một người khác thấy rõ, cho dù người nọ chỉ là thiếu nữ yếu đuối, thì ở trong mắt người này đều như quái vật đáng sợ giương nanh múa vuốt.



Giờ phút này Khương Tự ở trong mắt Lưu tiên cô chính là như vậy.



“ Nào, chúng ta vẫn nên nói một chút về vụ làm ăn này đi.” Thiếu nữ cười tủm tỉm nói.



“ Ta sẽ không làm ăn gì cả!” Bà chỉ muốn cao chạy xa bay, ai cũng đừng cản!



Khương Tự bật cười: “ Tiên cô có nghĩ tới chưa, bây giờ buổi làm phép của tiên cô ồn ào lớn như thế, kỳ thật đối với tiên cô ít nhất có hai chỗ tốt.”



“Chỗ tốt gì?”



Khương Tự duỗi tay.



Lưu tiên cô vừa thấy động tác này, tiểu tâm can theo bản năng run lên.



Sẽ không lại khoa tay ‘ Sáu’ chữ ấy chứ?



Ngoại trừ đào mộ tổ, truyền bát quái, còn có thể uy hiếp cái khác được không?



Lần này, Khương Tự vươn hai ngón tay, không nhanh không chậm nói: “ Thứ nhất, tiên cô thành tiêu điểm trong tầm mắt của người kinh thành, như vậy trên phương diện an toàn sẽ được bảo đảm.”



Nói đến đây, Khương Tự liếc Lưu tiên cô một chút, cười hỏi: “Tiên cô sẽ không cho rằng Nhị thẩm ta tính tình tượng đất, sẽ để cho bà thuận lợi rời khỏi kinh thành chứ?”



Lưu tiên cô giật giật khóe miệng.



Cho nên bà mới chuẩn bị chuồn êm đó.



“ Nói thật cho tiên cô hay, huynh trưởng của Nhị thẩm ta đang nhậm chức Binh Mã Ti ở Ngũ Thành, chức vị tuy không vẻ vang, nhưng cố ý cản chân một người vẫn không khó mấy.”



Bờ môi Lưu tiên cô run rẩy mấy lần.



Bà thật sự là lên phải thuyền giặc cuối cùng xuống không nổi mà!



“ Bây giờ tình huống đã khác, người khắp kinh thành đều đang nhìn chằm chằm, Nhị thẩm ta quyết không dám minh đao thương thật đối phó tiên cô, nhiều lắm là chỉ là truyền ít lời đồn tổn hại thanh danh tiên cô mà thôi.”




“ Chuyện lúc trước, ngươi làm không tệ.” Khương Tự nhàn nhạt mở miệng.



Cả nhà Nhị thúc muốn nhồi thịt thối trong nồi* ( Ý là chuyện xấu thì giấu nhẹm đi, không để người khác biết), nàng đương nhiên sẽ không để cho bọn họ toại nguyện, lần này bát quái truyền đi nhanh như vậy không thể bỏ qua công lao của A Phi.



Dân chúng Kinh thành khá là giàu có, nơi đây là chốn phong phú thích hợp truyền bá tin đồn, chỉ vài đốm lửa là đã có thể cháy lan ra cả thảo nguyên rồi.



“ Không dám nhận cô nương khích lệ.”  A Phi nhanh chóng giương mắt liếc Khương Tự một cái, rồi lại vội vàng rủ mắt xuống.



So với sắc đẹp vô song, đương nhiên là mạng nhỏ quan trọng hơn.



Hắn không phải chỉ là nhất thời nổi hứng muốn đùa giỡn mỹ thiếu niên một chút thôi sao, thế nào mà lại dính vào đôi chủ tớ này chứ.



“ Còn có một việc cần ngươi xử lý.” Khương Tự nhẹ nhàng gật đầu với A Man.



A Man do dự một chút, đưa một cái túi tiền màu trắng qua: “ Này.”



A Phi vươn tay nhận, A Man chết sống không buông tay.



A Phi nhìn thoáng qua Khương Tự, trên tay gia tăng khí lực.



Tình huống gì đây, cái túi tiền này không phải cô nương cho mình sao, hay là hắn hiểu sai ý?



“A Man ——” Khương Tự bất đắc dĩ nhắc nhở một tiếng.



A Man lúc này mới buông tay, cảnh cáo nói: “ Nếu mà làm mất ta xử chết ngươi!”



Cô nương yên tâm quá rồi, sao có thể đưa nhiều tiền cho tên côn đồ này như vậy chứ.



“ Mở ra xem một chút đi.”



A Phi cúi đầu mở túi tiền ra, thấy rõ ngân phiếu bên trong sắc mặt lập tức thay đổi: “ Cô nương, cái này ——”



“ Ngươi cầm nhiêu đây đi đặt cược, cược con mắt của Đông Bình Bá lão phu nhân có thể khỏi.”



Bờ môi A Phi đều trắng rồi: “ Cái này, cái này ——”



Cô nương này tâm thật rộng lượng, cho hắn nhiều tiền như vậy không sợ hắn chạy à?