Tự Cẩm

Chương 620 : Đau khổ

Ngày đăng: 08:55 30/04/20


“A ——” A Man thét lên một tiếng sợ hãi, gắt gao bưng kín miệng.



Khương Tự lại hoàn toàn không có phản ứng, giống như con rối mất đi chủ nhân giật dây.



Úc Cẩn lo lắng không thôi, kêu: “A Tự ——”



Khương Tự bưng kín mặt.



Úc Cẩn kéo nàng vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Khó chịu liền khóc ra đi, không cần nghẹn ở trong lòng.”



Khương Tự không phát ra tiếng, nước mắt lại từ khe hở ngón tay trào ra.



Úc Cẩn nhìn càng thêm khó chịu, trong cổ họng lại như bị chặn cục đá, không biết nên nói cái gì cho phải.



Ở trước mặt sinh tử, an ủi thế nào cũng có vẻ yếu ớt bất lực.



Khương Tự chôn ở trong ngực Úc Cẩn, tay dùng sức túm lấy vạt áo hắn, nước mắt càng ngày càng mãnh liệt.



Hồi lâu sau, suy nghĩ của nàng vẫn là trì độn, trong đầu càng là hoang mang mờ mịt.



Chẳng lẽ nói vận mệnh đã định sẽ không có cách nào sửa đổi, vô luận nàng nỗ lực như thế nào, vẫn là thay đổi không được vận mệnh chết sớm của Nhị ca?



Không biết qua bao lâu, Khương Tự rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối diện với Úc Cẩn.



“Nhị ca ta ——” Nàng có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi, nhưng mới mở miệng đã hỏi không nổi nữa.



Nỗi đau mất đi thân nhân này vô luận trải qua bao nhiêu lần, vẫn như cũ sẽ đau triệt nội tâm.



“Hiện tại tình hình còn chưa rõ ràng lắm, qua hai ngày nữa hẳn là sẽ có nhiều tin tức truyền về hơn, chúng ta trước chờ một chút. Mặt khác, ta đã lệnh Lãnh Ảnh lập tức khởi hành đi phía Nam rồi……”



Khương Tự nhẹ nhàng gật gật đầu.



Úc Cẩn thay nàng lau sạch nước mắt, chần chờ một chút rồi nói: “Nhạc phụ đại nhân bên kia hẳn là cũng nhận được tin tức rồi, ta bồi nàng trở về xem sao nha?”



“Được.”



Hai người thay đổi một thân xiêm y, ngồi trên xe ngựa vội vàng chạy tới Đông Bình Bá phủ.



Giờ phút này ở Đông Bình Bá phủ, Phan Hải vừa mới nói ra tin tức Khương Trạm bỏ mình, nhìn Khương An Thành ngây ra như phỗng, âm thầm thở dài.
Phùng lão phu nhân không làm gì được, húc đầu mắng Khương Tam lão gia: “Lão Tam, ngươi là đầu gỗ sao, còn không mau khuyên đại ca ngươi!”



Còn về mấy tôn bối đứng đơ ở đó, bị bà ta xem nhẹ.



Trưởng bối đánh nhau, tiểu đồng lứa không thể cản.



Trong lòng Khương Tam lão gia cười lạnh một tiếng.



Lời vừa rồi của Nhị ca thật là thiếu đánh, thuần túy là đứng nói chuyện không eo đau, để đại ca xả giận cũng tốt.



Phùng lão phu nhân lên tiếng, Khương tam lão gia lúc này mới làm ra bộ dạng phục hồi tinh thần, tiến lên ngăn cản: “Đại ca, đừng đánh.”



Khương An Thành một cước đá văng Khương Tam lão gia xuất công không ra lực, đè lại Khương Nhị lão gia tiếp tục dồn sức đánh.



Lúc Khương Tự và Úc Cẩn chạy tới, nhìn thấy chính là tình cảnh hỗn loạn như vậy.



“Tứ muội, muội đã đến rồi.” Khương Y đôi mắt đỏ bừng, nước mắt chưa khô.



Khương Tự gật gật đầu, gọi một tiếng: “Phụ thân ——”



Bàn tay đang vung ra của Khương An Thành khẽ dừng, quay đầu nhìn.



Khương Nhị lão gia nhân cơ hội tránh thoát, dựa vào trên người trưởng tử Khương Thương hữu khí vô lực nói: “Mau, mau mời đại phu……”



Đại ca nhất định là điên rồi, đây là muốn đánh chết ông ta để đi làm bạn với Khương Trạm à?



“Ách.” Khương Thương đờ đẫn gật đầu, như còn ở trong mộng.



Nhị đệ thật sự đã chết?



Cảm xúc bùng nổ qua đi, Khương An Thành ngơ ngác dừng ở chỗ cũ.



Khương Tự từng bước một đi đến trước mặt ông.



Khương An Thành giật giật tròng mắt, vành mắt đỏ ửng, nói giọng khàn khàn: “Tự Nhi, Nhị ca ngươi không còn nưa……”



Hán tử làm bằng sắt này ở trước mặt nữ nhi thương yêu nhất rốt cuộc khóc rống lên, phảng phất như cái năm mất đi thê tử ấy.