Tự Cẩm
Chương 495 : Trồi lên mặt nước
Ngày đăng: 08:56 30/04/20
Đám người vẫn vây quanh ở đầu đường, thật lâu chưa có rời đi.
Tiếng khóc của nam đồng xuyên qua những tiếng ồn ào ấy, xe ngựa Thái Hậu lái đi rất lâu rồi mà như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai.
Bên trong xe ngựa, Thái Hậu không nói một lời chuyển động Phật châu trong tay, sắc mặt nặng nề đè nén lửa giận.
Vinh Dương trưởng công chúa khuyên nhủ: “Mẫu hậu, loại người này có rất nhiều, ngài bực mình không đáng giá.”
Thái Hậu chậm rãi nói: “Loại người này là không ít, nhưng chuyện ngày hôm nay ảnh hưởng quá ác liệt, để một kẻ như vậy bại hoại thanh danh hoàng gia được sao.”
Vinh Dương trưởng công chúa nhếch khóe môi, thở dài: “Yến Vương phi xuất thân so ra vẫn kém hơn các Vương phi khác, cũng khó trách sẽ có thân thích không ra gì như vậy……”
Thái Hậu giật giật môi, không có hé răng.
Con ngươi Vinh Dương trưởng công chúa xoay chuyển, thử hỏi: “Mẫu hậu, Cẩm Lân vệ mang người nọ đi, chẳng lẽ muốn cho hoàng huynh biết chuyện?”
Thái Hậu cười lạnh nói: “Nó tuyển con dâu tốt, tự nhiên phải để nó quan tâm một chút.”
Dứt lời, Thái Hậu nhắm hai mắt lại, thần sắc khôi phục bình tĩnh.
Vinh Dương trưởng công chúa mừng rỡ thấy chuyển biến tốt thì thu, cầm lấy chùy mỹ nhân nhẹ nhàng gõ chân cho Thái hậu, khóe miệng treo lên mỉm cười.
Thái Hậu đột nhiên mở mắt ra, mang chút nghi hoặc: “Vinh Dương, ngươi hôm nay tâm tình hình như không tồi.”
Nhất thời đắc ý bị Thái Hậu phát hiện, Vinh Dương trưởng công chúa thầm nói một tiếng nguy hiểm thật, trên mặt thong dong nói: “ Đã lâu chưa theo mẫu hậu cùng đi chùa Đại Phúc dâng hương, vừa nghĩ liền cảm thấy cao hứng, ngài cũng chớ có bởi vì chuyện vừa rồi mà ảnh hưởng tâm tình.”
Thái Hậu lúc này mới thu hồi nghi hoặc, khẽ gật đầu: “ Ừ.”
Chùa Đại Phúc ở ngay trong thành, xe ngựa đi một lúc thì dừng lại.
Cung tì vén lên rèm xe ngựa, trước sau đỡ Vinh Dương trưởng công chúa cùng Thái Hậu xuống xe ngựa.
Mùa đông rét lạnh, Thái Hậu xuất cung không đi vào sáng sớm, trước mắt đúng là thời điểm ánh mặt trời mùa đông ấm áp nhất, mạ cho chùa Đại Phúc một lớp kim quang nhàn nhạt.
Trụ trì chùa Đại Phúc đã sớm chờ ở một bên, cung nghênh Thái Hậu.
Sắc mặt A Phi đột nhiên trắng bạch: “Lúc sau tiểu nhân xa xa đi theo chiếc xe ngựa kia, đột nhiên phát hiện còn có người cũng đi theo chiếc xe ngựa đó, cũng nhìn phía tiểu nhân bên này. Tiểu nhân sợ bị phát hiện, liền không dám đi theo nữa ……”
“Được rồi, ngươi có thể đi xuống lĩnh thưởng.” Úc Cẩn nhàn nhạt mở miệng.
A Phi rất là thức thời, sau khi hành lễ với hai người Úc Cẩn liền yên lặng lui ra ngoài.
Thư phòng trong giây lát chỉ còn lại có vợ chồng hai người.
Khương Tự mở miệng nói: “ Chùa Đại Phúc là chùa miếu hoàng gia, ngày thường tuy rằng cũng tiếp đãi khách hành hương bình thường, nhưng khi chân chính có quý nhân đến đều sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách. Hôm nay người ngồi trong chiếc xe ngựa A Phi gặp được kia thân phận chỉ sợ không đơn giản……”
“Cái này dễ làm, ta tìm người hỏi thăm một chút.”
Thái Hậu đi chùa Đại Phúc dâng hương tuy rằng không có phơi bày thân phận để tránh hưng sư động chúng, nhưng cũng không cố tình giấu diếm.
Úc Cẩn rất nhanh đã tra ra tin tức, thần sắc vi diệu nói với Khương Tự: “Điều tra ra rồi.”
“Là ai?”
“Thái Hậu.”
Khương Tự hơi hơi sửng sốt, cũng không kinh ngạc lắm.
Úc Cẩn từ trong danh sách Phan Hải chỉnh sửa lại vòng ra bốn người khả nghi, bốn người đó đều là người của Từ Ninh Cung.
“Nữ nhân trung niên kia có tư cách theo Thái Hậu hành trang đơn giản ra ngoài, có thể thấy được đã được Thái Hậu tín nhiệm.”
Úc Cẩn trải rộng trang giấy tràn ngập tên người, ngón tay gõ lên một cái tên: “Hẳn chính là bà ta. Trên danh sách ghi lại bà ta tên là A Đóa, vào cung lúc mới hai mươi tuổi, trực tiếp vào Từ Ninh Cung làm việc, ngẩn ngơ chính là mười lăm năm. Chúng ta hiện tại cần phải làm là tiến thêm một bước xác nhận.”
Khương Tự cười nói: “Biện pháp ôm cây đợi thỏ tuy rằng hơi ngốc, nhưng xem ra hiệu quả không tồi.”
Dứt lời, bổ sung một câu: “Cũng là A Phi lanh trí.”
Úc Cẩn trợn trắng mắt.