Tự Cẩm

Chương 504 : Náo nhiệt không chê lớn

Ngày đăng: 08:56 30/04/20


Hàn Nhiên ra hoàng cung, liền nhìn thấy Úc Cẩn chờ ở dưới tàng cây cách đó không xa.



Vào Đông cây cối trụi lủi chỉ còn lại chạc cây, nhưng bởi vì tuyết đọng trên cành còn chưa tan, nên cành cây bình thường xấu xí lại thành Quỳnh Chi Ngọc thụ, nhìn rất đẹp mắt.



Thanh niên đứng ở cạnh gốc cây dáng người cao ngất, ánh mắt trầm tĩnh, so với ngọc thụ còn hấp dẫn người ta hơn. 



Hàn Nhiên do dự một chút, rồi đi qua.



"Vương gia còn chưa đi?"



"Chờ Hàn đại nhân cùng đi."



Hàn Nhiên sờ sờ sống mũi.



Yến vương nói chuyện cũng thật trực tiếp.



Lấy thân phận Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ của hắn, các đại thần đều kính trọng nhưng xa cách, không có mấy người dám lượn lờ trước mặt, đặc biệt là ngang nhiên lượn lờ trước mặt.



"Vương gia trước mời."



Mắt đẹp của Úc Cẩn cong lên, bao hàm ý cười: "Hàn đại nhân hồi nha môn sao?"



Hàn Nhiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, hàm hồ nói: "Phải về rồi."



Trời mới sáng không bao lâu, cũng không thể trực tiếp về nhà uống trà.



"Thế tiểu vương vừa vặn đi với ngươi luôn."



Hàn Nhiên lộ ra nghi hoặc.



Úc Cẩn cười giải thích nói: "Phụ hoàng không phải lệnh cho ta trong vòng ba ngày phải tiêu trừ ảnh hưởng xấu do biểu thúc của Vương phi gây ra sao, ta muốn tìm gã tâm sự."



Hàn Nhiên liếc nhìn Úc Cẩn một cái, bao hàm thật sâu không tín nhiệm.



Thật sự chỉ là tâm sự sao? Đổi là hắn có loại thân thích xa tít tám sào lại còn chọc ra cái sọt lớn thế này, hắn hận không thể bẻ gãy cổ đối phương ấy chứ.



Bất luận nghĩ thế nào, đối mặt với yêu cầu của Úc Cẩn Hàn Nhiên cũng không tiện cự tuyệt, đoạn gật gật đầu.



Có Hàn Nhiên sắp xếp, Úc Cẩn rất nhanh gặp được Đậu biểu thúc.
"Dùng ghế xếp bậc thang? Chớ không phải là múa tạp kỹ?"



Rất nhanh người ngoài cùng không phải hỏi nữa, ghế giữa sân càng chồng càng cao, trong nháy mắt đã đến độ cao hai trượng, cũng đủ cho người trong trong ngoài ngoài ngửa đầu nhìn thấy rõ ràng.



Trên ghế bậc thang trên cùng đứng một người dáng người nhỏ gầy, có người ném cái ghế lên trên, hắn vững vàng tiếp được, thật cẩn thận cầm chắc cái ghế, nghiêng người lại nhảy lên độ cao mới.



Mọi người vây xem vỗ tay khen hay rầm rầm.



Mắt thấy ghế thang đã có độ cao hơn ba trượng, mọi người vây xem lập tức im bặt.



Độ cao này nếu như rơi xuống sẽ ngã chết người, bọn họ vẫn nên yên tĩnh xem đi, không nên vì thanh âm quá lớn mà làm người ta sợ.



Mà người đứng ở không trung lại không khẩn trương chút nào.



Hắn là hí tử ( người diễn xiếc) giỏi nhất trong thành, am hiểu nhất chính là mục này, độ cao như vậy với hắn mà nói hoàn toàn không tính là gì, mà chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, tiền thưởng nhận được cũng đủ ba năm thu nhập của gánh xiếc.



" Độ cao này, người vây quanh lại nhiều, trong ngoài đều có thể nhìn thấy nhỉ?" Úc Cẩn thản nhiên nói.



Long Đán lau mặt một phen: "Ty chức cảm thấy người ngoài thành đều có thể thấy ấy chứ."



Độ cao tường thành cũng chỉ có hai ba trượng thôi.



Biện pháp này, cũng chỉ Vương gia có thể nghĩ ra.



Úc Cẩn ngửa đầu, khóe môi nhếch lên ý cười thản nhiên: "Vậy là tốt rồi."



Nếu đã truyền đi, vậy náo càng lớn càng tốt.



Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, náo nhiệt hắn tạo ra cũng sẽ không chê.



Hí tử giữa không trung vững vàng đứng ở trên ghế thang nhìn chung quanh một vòng, rồi ôm quyền với người xem.



Người xem ngưng thần nín thở, chờ mong động tác kế tiếp của hắn.



Hí tử đưa tay lấy từ trong lòng ra một vật, bỗng ném mạnh ra ngoài, một bức dài đón gió bay ra, đế xanh chữ đen vô cùng dễ thấy.



" Trên đó viết gì vậy?" Người không biết chữ vội hỏi.