Tự Cẩm

Chương 509 : Cắn câu

Ngày đăng: 08:56 30/04/20


Vẻ mặt Thập Tứ công chúa mang nét bệnh hoạn, tiếng khóc bi thương thảm thiết, nhìn cực kỳ đáng thương.



“Phụ hoàng nói mẫu phi ta bị bệnh cấp tính, nhưng ta không tin…… Mẫu phi một khắc trước còn đang chăm sóc ta, phụ hoàng và mẫu hậu vừa tới thăm ta xong sau đó không thấy xuất hiện nữa, điều này không khỏi quá kỳ quái…… " Nàng khóc lóc nhìn Đóa ma ma, nét mặt đầy khẩn cầu, “Ma ma, ta rất khổ sở, ta biết sẽ không có ai nói cho ta biết, nhưng ta thật sự rất khó chịu……”



Đóa ma ma một tay nhẹ nhàng vỗ sống lưng của Thập Tứ công chúa, đôi mắt lướt nhìn bốn phía.



Bất luận là nơi nào cũng không hề thiếu nâng cao dẫm thấp.



Trần mỹ nhân hại chết Thập Ngũ công chúa, đừng nói trong cung, kể cả ngoài cung cũng đã biết rồi. Cứ như vậy, cho dù Đế hậu không tỏ ra bất kỳ bất mãn hay trách tội Thập Tứ công chúa, thì vẫn sẽ có vô số người phỏng đoán ý tứ bề trên rồi làm việc.



Công chúa kim tôn ngọc quý, không cần gì khắt khe, chỉ cần có thêm một chút coi thường thôi cũng đã đủ thê lương rồi.



Lúc này Thập Tứ công chúa giống như đang ở trong hang động thê lương lạnh lẽo đầy tuyết vậy.



Trong căn phòng trống trải vắng lặng, giọng nói của Đóa ma ma có vẻ hơi đột ngột: “Điện hạ thật sự muốn biết mỹ nhân ra đi như thế nào?”



Thập Tứ công chúa bỗng nín khóc, giương mắt nhìn Đóa ma ma, trong mắt toát ra hi vọng: “Ma ma, bà biết?”



Đóa ma ma thấp thỏm do dự: “Việc này nói cho điện hạ nghe, nhỡ bị người biết, nô tỳ sẽ phạm tội lớn ——”



Thập Tứ công chúa dùng sức nắm chặt tay Đóa ma ma: “Ma ma yên tâm, ta sẽ không nói với bất kỳ ai. Ma ma nguyện ý nói cho ta, để người làm nữ nhi như ta biết được chân tướng mẫu phi qua đời, không làm một người mơ màng hồ đồ, ma ma với ta mà nói chỉ có đại ân, sao ta có thể đi nói lung tung hại ma ma được.”



Đóa ma ma thở dài, giọng nói rất nhỏ: “Nô tỳ cũng không đành lòng nhìn điện hạ chẳng hay biết gì, có điều điện hạ có biết thì giấu ở trong lòng, chớ để người ta nhìn ra dấu vết, nếu để người khác biết kết quả có hại vẫn là điện hạ……”



“Ma ma bà nói đi, ta cũng không phải tiểu hài tử, nên làm thế nào trong lòng ta hiểu rõ.”



“Trần mỹ nhân…… Là bị ban chết……”




Thập Tứ công chúa dùng khăn che miệng ho khan, một hồi lâu sau rũ mắt nhìn chằm chằm một màu đỏ tươi trên khăn.



“Ma ma bà xem ——”



Ánh mắt Đóa ma ma chạm đến vết máu trên khăn, ánh mắt bỗng co rụt.



“Ta cũng không còn bao nhiêu thời gian, Hoàng Hậu vừa lòng hay bất mãn với ta lại có quan hệ gì đâu?” Thập Tứ công chúa thì thào nói, dùng sức bắt lấy tay Đóa ma ma, “Ma ma, bà nguyện ý nói cho ta chân tướng, có thể thấy được trong lòng bà thương xót ta. Cầu xin ma ma giúp ta, ta muốn thay mẫu phi đòi lại công đạo ——”



Mặt Đóa ma ma lộ vẻ chần chờ.



Lúc trước chần chờ là ngụy trang, mà lần này lại là thật.



Bà ta muốn gieo vào trong lòng Thập Tứ công chúa một mồi dẫn cừu hận, sau đó lại tiếp xúc vài lần, chờ thời cơ chín muồi rồi sẽ hành động. Không nghĩ tới Thập Tứ công chúa vì biết thời gian của mình không còn nhiều, căn bản không muốn chờ.



Nếu bà ta ra tay lúc này, có khi nào quá vội vàng hay không?



Nhưng nếu không ra tay, tùy ý để Thập Tứ công chúa làm xằng làm bậy bồi luôn tính mạng, chẳng phải sẽ lãng phí một quân cờ tốt?



Thập Tứ công chúa đột nhiên giãy giụa đứng dậy, làm một cái lễ với Đóa ma ma: “ Lời vừa rồi ma ma coi như chưa từng nghe thấy đi, là ta làm ma ma khó xử, chỉ xin ma ma đừng nhắc tới với người khác là được.”



Hành động của Thập Tứ công chúa làm một tia do dự của Đóa ma ma tan thành mây khói.



“Điện hạ định thay mẫu phi lấy lại công đạo như thế nào?” Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc, Đóa ma ma hỏi.



Thập Tứ công chúa mím môi: “Ma ma không cần hỏi nhiều, biết nhiều không tốt cho bà.”