Tự Cẩm

Chương 52 : Bán mình trả nợ

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


Nhị Ngưu rất nhanh chạy đến bên người Khương Tự, quơ cái đuôi dùng miệng rộng cọ tay Khương Tự.



Nhìn thấy chờ mong trong mắt chú chó, Khương Tự không nhịn được cười: “Cho ta?”



Trong cổ họng Nhị Ngưu phát ra tiếng hư hư nũng nịu, nhét túi tiền vào trong tay Khương Tự.



Khương Tự không đành lòng phật tâm ý của chú chó, sau khi mở túi tiền ra nhìn liền cười đưa cho A Man: “ Trở về cất kỹ vàng lá cùng quả bạc, túi tiền thì ném vào chậu than đốt đi.”



A Man mừng khấp khởi đáp vâng, gỡ ra túi tiền nhìn một chút, không khỏi hai mắt tỏa sáng: “ Cô nương, lần này so với lần trước còn nhiều hơn nữa cơ, mình chúng ta lấy thôi sao?”



Nàng còn nhớ lần trước tiền tài trong túi cô nương cực kỳ ghét bỏ, dứt khoát đưa hết cho Nhị công tử, làm nàng âm thầm đau lòng không thôi.



“ Lấy đi.” Trước lạ sau quen, nàng không cần thiết bỏ qua tiền.



Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến, Nhị Ngưu đột nhiên quay đầu sủa hai tiếng, hình như có ý thúc giục.



Nhìn thấy người xuất hiện, Khương Tự không khỏi nhíu mày.



Nàng sớm nên nghĩ đến, có Nhị Ngưu xuất hiện, thì hắn cũng không ở đâu xa.



“ A Man, chúng ta đi.” Không đợi Úc Thất đi tới, Khương Tự liền quay người bỏ đi, lại phát giác vạt áo bị kéo chặt.



Khương Tự cúi đầu, ánh mắt long lanh như nước của chú chó mở tròn xoe, vẻ mặt vô tội ngoắt ngoắt cái đuôi.



“Nhị Ngưu, ngươi nhả ra.” Khương Tự bất đắc dĩ nói.



Nàng hiện tại bắt đầu hoài nghi Nhị Ngưu là cùng nàng trùng sinh trở về, bằng không phải giải thích thế nào về sự thân mật khác thường của Nhị Ngưu giành cho nàng đây.



Phải biết rằng, Nhị Ngưu là chó trải qua chiến hỏa, mà không phải mấy con sủng vật chuyên mua vui cho người ta.



Nhị Ngưu lúc lắc cái đuôi, một dáng vẻ nghe không hiểu.



Thích nói gì thì nói, dù sao nó cứ không hé miệng đấy.



Ngay cả A Man ở một bên cũng nhịn không được trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Vì sao lại có ảo giác con chó này còn có mắt nhìn hơn mình nhỉ?



Trong thời gian lôi lôi kéo kéo như thế, Úc Thất đã đi tới trước mặt Khương Tự, giữa hai người chỉ cách nhau một trượng.
“ Hả?” Nét mặt Úc Cẩn trong nháy mắt khẽ méo mó, đưa tay sờ sờ chóp mũi.



Hắn hình như nghe nhầm rồi.



“ Cô, cô nương, người đang nói gì thế?” A Man đỡ trán, sắp khóc tới nơi.



Tên háo sắc này dáng dấp tốt, có thân phận, còn có một con chó biết nhặt tiền, cô nương tốt xấu gì cũng nên chú ý hình tượng một chút à.



Túi tiền gì đó, tế thủy trường lưu mới tốt......



(*Nước chảy nhỏ thì dài: (1) Biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu. (2) Đều đều, từng ít một, không ngừng.)



“ Nếu Dư công tử cảm thấy băn khoăn, nhất định phải báo đáp, vậy thì đưa tiền đi, như vậy Dư công tử có thể an tâm rồi.” Khương Tự thản nhiên nói.



Nàng lấy dáng vẻ một người tham tiền bại hoại như vậy, đối phương dù sao cũng nên tránh xa chút chứ nhỉ?



“ Khương cô nương cảm thấy nên đưa bao nhiêu?” Úc Cẩn rất nhanh hòa hoãn, cười khẽ hỏi.



Tiếng cười kia như rượu nồng chôn giấu nhiều năm bỗng nhiên mở ra, tản mát ra hương vị mê người.



Trên mặt Khương Tự không hiểu sao chợt nóng lên, ở trong lòng khinh bỉ mình một tiếng, sau đó lại yên lặng giải vây cho chính mình.



Không phải nàng định lực không đủ, mà thật sự là tên khốn này lớn lên quá mức được trời ưu ái.



Lòng thích cái đẹp, vốn  là người người đều có.



Khương Tự giơ một ngón tay: “Dư công tử coi trọng Nhị Ngưu như vậy, thiết nghĩ lấy ít ngươi sẽ cảm thấy băn khoăn, vậy thì một ngàn lượng là được rồi.”



“Một ngàn lượng, không nhiều.” Úc Thất cười nói.



“ Ừm.” Khương Tự chờ đối phương bỏ tiền.



“Nhưng ta không có tiền, xem ra chỉ có thể bán mình trả nợ thôi.”



“ Gì cơ?”