Tự Cẩm
Chương 526 : Đẻ non
Ngày đăng: 08:56 30/04/20
Tề Vương thích điệu thấp, xe ngựa của Tề Vương phủ thoạt nhìn rất bình thường, bên trong lại bố trí khá là thoải mái.
Thảm lông dày mềm mại, đệm dựa thoải mái, còn có mứt hoa quả khai vị giơ tay là có thể với tới, tất cả những thứ này đều khiến Tề Vương phi vui vẻ, đặc biệt những thứ này còn là Tề Vương cố ý căn dặn người bố trí.
Cung yên ồn ào không thú vị tất nhiên không thể sánh bằng xe ngựa tránh gió giữ ấm làm thể xác và tinh thần đều thả lỏng này.
Tề Vương phi có hơi vội vàng, một chân dẫm lên ghế ngựa, một chân sải bước dẫm lên ván xe, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng kinh hô của tỳ nữ: “Vương phi ——”
Chờ Tề Vương phi phản ứng lại, nàng ta đã té mạnh trên mặt đất, không khống chế được tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong cổ họng.
Lúc này đèn hoa mới thắp, từng dãy đèn lồng vui mừng đỏ thẫm chiếu rọi bên ngoài cửa cung sáng như ban ngày.
Tề Vương phi bỗng nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, những chiếc xe ngựa đang chuẩn bị lái đi lập tức dừng lại, ngay cả những xe ngựa đã đi được một đoạn cũng nhanh chóng ngừng lại.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vô số tầm mắt quét tới, liền thấy Tề Vương phi nằm trên mặt đất.
Tề vương ngồi trên lưng ngựa nháy mắt sững sờ, sau đó nhảy phắt khỏi lưng ngựa, phi nước đại đến bên người Vương phi: “Không sao chứ!”
Advertisement / Quảng cáo
Mặt Tề Vương phi thống khổ đến vặn vẹo, ôm bụng lẩm bẩm nói: “Đau, hài tử, hài tử ——”
Ánh mắt Tề Vương chậm rãi dời xuống.
Bởi vì Tề Vương phi mặc áo khoác váy, nên nhất thời nhìn không ra manh mối.
Hắn cũng không rảnh để ý quy củ nữa, duỗi tay tìm kiếm.
Cảm giác dính nhớp làm tâm hắn đột nhiên trầm xuống, nâng lên tay liền nhìn thấy màu đỏ chói mắt.
Mặt Tề Vương nhất thời trở nên trắng như tuyết, la lớn: “Thái y, gọi thái y!”
Tề Vương vươn tay bế Tề Vương phi lên, giờ khắc này có loại cảm giác trời sập đất lún.
Hắn không dễ gì mới đợi được vợ cả có thai, để hắn có thêm lòng tin đấu thắng lão Tam. Vì sao Vương phi lại xảy ra chuyện?
Tấn Vương hại hắn, nhất định là Tấn Vương hại hắn!
Không thể hoảng, hài tử nói không chừng có thể giữ được ——
“Hoàng Thượng, Tề Vương phi ngã xuống xe ngựa……”
Cảnh Minh Đế bỗng mở to hai mắt, cùng Hoàng Hậu nhìn nhau.
Trên mặt Hoàng Hậu đúng lúc lộ ra vẻ lo lắng, kỳ thật nội tâm lại không hề dao động: “Tề Vương phi hiện tại sao rồi? Gọi thái y chưa?”
Nghe nội thị nói Tề Vương đã bế Tề Vương phi tới thiên điện, thái y đang chạy qua đó, Hoàng Hậu vội nói với Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, chúng ta qua đó xem sao đi.”
Cảnh Minh Đế còn có thể nói gì, chỉ có thể đen mặt gật đầu.
Trong thiên điện nhân hoang mã loạn, Đế hậu đi tới cửa, liền nghe thanh âm Tề Vương truyền ra: “Thái y, ông nói cái gì? Hài tử trong bụng Vương phi không giữ được?”
Cảnh Minh Đế dừng bước, nói với Hoàng Hậu: “Hậu vào xem đi.”
Hoàng Hậu gật gật đầu, bước nhanh vào trong.
Trong phòng rất ấm, mùi máu tươi càng rõ ràng hơn.
Advertisement / Quảng cáo
Hoàng Hậu theo bản năng hít hít mũi, bước tới.
Tề Vương phi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tuyết, mồ hôi không ngừng toát ra ngoài, móng tay cào trên giường phát ra thanh âm làm người ê răng.
“Con ơi, con ơi ——” Trong miệng Tề Vương phi không ngừng gọi hai chữ này, là chật vật mà Hoàng Hậu chưa từng gặp qua.
Hoàng Hậu âm thầm thở dài, hỏi thái y: “Tề Vương phi thế nào?”
Thái y cũng muốn thở dài, nhưng lại không dám, chỉ có thể lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hài tử mất rồi……”
Tề Vương phi bỗng nhiên ngồi dậy, bắt lấy tay thái y: “Không có khả năng, con của ta không có khả năng mất được. Thái y, ông đang gạt ta, có phải không!”
Lão thái y bị Tề Vương phi túm chặt, suýt nữa bị dọa ngất, cuống quýt gạt tay Tề Vương phi ra quỳ xuống.
“Thái y, thật sự không có biện pháp?” Tề Vương hình như khôi phục tỉnh táo, trầm giọng hỏi.
Thái y gật gật đầu.
Mi mắt Tề Vương run run, nói: “Vậy làm phiền thái y kê cho Vương phi ít thang thuốc điều dưỡng thân thể.”