Tự Cẩm

Chương 533 : Cứu tỉnh

Ngày đăng: 08:56 30/04/20


Phế Thái Tử chạy tới, ôm lấy thân trên của Thuần ca nhi lay mạnh: “Thuần ca nhi, Thuần ca nhi!”



Thấy hài tử đầu rũ không có phản ứng, khàn cả giọng hô lớn: “Đại phu đâu, đại phu đâu?”



Tĩnh Vương phi dùng sức đẩy phế Thái Tử: “Ngươi làm đau Thuần ca nhi ——”



Bên hồ đứng đầy người, biểu tình khác nhau.



Úc Cẩn mắt lạnh nhìn Tĩnh Vương phi tuyệt vọng, tâm khó được mềm mại.



Hắn không hơi đâu đi để ý sống chết của người không liên quan, nhưng A Tự cũng sắp làm mẫu thân. Một người mẫu thân mất đi hài tử, rất thương tâm đi?



Úc Cẩn nghĩ tới gì đó, sải bước đi tới.



“Ngươi làm gì?” Phế Thái Tử phát hiện Úc Cẩn tới gần, cảnh giác quát.



Úc Cẩn vươn tay: “Ta nhìn xem còn cứu được hay không.”



“Ngươi nói cái gì?” Phế Thái Tử ngây ngẩn cả người.



Advertisement / Quảng cáo



Tĩnh Vương phi bỗng nhiên đẩy phế Thái Tử đến một bên, đưa Thuần ca nhi cho Úc Cẩn.



“Ngươi điên rồi?” Phế Thái Tử quát Tĩnh Vương phi.



Tĩnh Vương phi ngay cả một cái liếc mắt đều không cho phế Thái Tử, gắt gao nhìn chằm chằm Úc Cẩn không nói một lời.



Một người mẫu thân đang tuyệt vọng, khiến nàng chấp nhận mọi chuyện là không có khả năng.



Nàng không thể tiếp nhận Thuần ca nhi của nàng ra đi như vậy, Thuần ca nhi chính là mạng của nàng, nếu Thuần ca nhi thật sự không còn nữa, vậy nàng cũng không thiết sống nữa.



Úc Cẩn đem ngón tay thò vào trong miệng Thuần ca nhi.



Phế Thái Tử lại nóng nảy, túm lấy đầu vai Úc Cẩn: “Lão Thất, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?



Động tác của Úc Cẩn không dừng, lạnh lùng nói: “Ta nói, thử xem có thể cứu được hài tử hay không.”



“Ngươi thật sự có thể cứu Thuần ca nhi?”



Úc Cẩn không thể nhịn được nữa, mắng: “Ngu xuẩn, ngươi câm miệng cho ta! Ta chỉ nói là thử xem, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa trong lòng ngươi không cân nhắc được sao? Chết chính là con của ngươi, lại không phải của người khác, càng không phải ta đẩy vào trong hồ, đầu óc ngươi có bệnh hay gì mà tìm ta đòi bảo đảm?”



Phế Thái Tử bị mắng choáng váng: “Ngươi, ngươi, ngươi ——”
Tĩnh Vương phi ôm Thuần ca nhi đứng dậy, không muốn để cho nhi tử đối mặt với mấy việc này nữa.



Nàng phúc thân với Úc Cẩn: “Thất đệ, lần này ít nhiều nhờ ngươi, ngươi cứu mạng Thuần ca nhi, ta sẽ ghi tạc trong lòng.”



Úc Cẩn cười cười: “Ta chỉ là lớn mật thử một lần, có thể cứu về Thuần ca nhi nói rõ mệnh của Thuần ca nhi chưa tận. Nhị tẩu không cần để ở trong lòng.”



Lập tức có mấy thanh âm phụ họa nói: “Đúng vậy, thế tử đại nạn không chết tất có hậu phúc ……”



Tấn Vương trên mặt tuy không có bao nhiêu biến hóa, nắm tay lại gắt gao nắm chặt, gân xanh nổi lên.



Tề Vương hơi giương lên khóe môi.



Thật không nghĩ tới lão Thất còn có thể cho hắn kinh hỉ lớn như vậy, lão Tam lần này chết chắc rồi!



Nghĩ đến kết cục Tấn Vương sắp gặp phải, Tề Vương âm thầm thần thanh khí sảng.



Advertisement / Quảng cáo



“Ta muốn vào cung nói cho phụ hoàng!” Phế Thái Tử bỏ xuống một câu, mặc kệ cả đám khách khứa tới tham gia yến sinh nhật hắn, đi thẳng đến hoàng cung.



Cảnh Minh Đế đang nghĩ đến sinh nhật của phế Thái Tử.



Hắn còn nhớ rõ từng tí cái ngày nguyên hậu sinh hạ phế Thái tử, một ngày ông suốt đời khó quên.



Nghe nội thị bẩm báo Tĩnh Vương cầu kiến, mày Cảnh Minh Đế nhăn lại: “Hắn tới làm gì?”



Chẳng lẽ còn muốn ông chúc mừng sinh nhật hắn?



“Tĩnh Vương…… Tĩnh Vương nói thế tử chết đuối……”



Cảnh Minh Đế đứng bật dậy, bởi vì quá gấp mà suýt nữa ngã quỵ, lại không rảnh lo cái này, hô: “Cho hắn tiến vào!”



Không bao lâu phế Thái Tử tiến vào, vừa thấy Cảnh Minh Đế đã gào khóc: “Phụ hoàng, có người đẩy Thuần ca nhi xuống nước, hu hu hu  ——”



Cảnh Minh Đế nghe xong trước mắt biến thành màu đen.



“Phụ hoàng, ngài nhất định phải làm chủ cho Thuần ca nhi!”



“Là ai hại chết Thuần ca nhi?” Cảnh Minh Đế chỉ cảm thấy tim đau như cắt, cố nén bi thống hỏi.



Phế Thái Tử chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ giải thích: “Thuần ca nhi được cứu sống……”