Tự Cẩm

Chương 536 : Cơ hội

Ngày đăng: 08:56 30/04/20


Lần đẻ non tháng giêng đó khiến thân thể Tề Vương phi suy sụp hơn phân nửa, tinh thần càng uể oải sa sút hơn, nhưng nghe tin Tấn Vương bị phạt lại phấn chấn lên: “Vương gia, Tấn Vương thật sự bị phạt đi thủ hoàng lăng?”



Tề Vương cười nói: “ Việc này còn giả được sao. Không chỉ hắn, vợ con của hắn đều phải đi, ngay cả An tần an hưởng vinh hoa trong cung cũng bị phụ hoàng trục xuất khỏi cung.”



“Quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Tề Vương phi vuốt bụng nhỏ bắt đầu khóc, “Con của mẹ, con nghe thấy không, phụ thân con cuối cùng cũng xả một hơi cho con rồi!”



Đứa bé đẻ non này thành một cây gai trong lòng Tề Vương, làm hắn không muốn đụng vào, càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ Tề Vương phi thất thố như vậy.



Hắn nhíu mày, nói: “ Người hại hài nhi của chúng ta đã bị trừng phạt đáng bị, nàng cũng buông lòng ra đi, chờ dưỡng tốt thân thể, hài tử nhất định còn sẽ tìm đến chúng ta.”



Tề Vương phi lau nước mắt, khó được lộ ra một nụ cười: “Dạ, thiếp nghe Vương gia. May mà có Vương gia, mới khiến người hại hài nhi của chúng ta nhận phải trừng phạt.”



Nàng ta còn chưa tới ba mươi tuổi, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, hài tử nhất định còn sẽ đến.



“Vậy là tốt rồi.” Tề Vương ôm vai Tề Vương phi, nhẹ nhàng vỗ vỗ.



Lão Tam đổ, cơ hội của hắn lớn hơn, mà càng như thế càng không thể thiếu cảnh giác, càng không thể có một Vương phi chỉ biết khóc sướt mướt kéo chân sau.



Úc Cẩn trở lại Yến Vương phủ, nói lại mưa gió bên ngoài cho Khương Tự nghe.



Khương Tự cảm thấy hứng thú nhất chính là chuyện hắn cứu sống Thuần ca nhi.



“Dùng độ khí kéo dài tính mạng cho người ta, quả thật hiếm lạ.”



Chính như lời Úc Cẩn nói, phía Nam nhiều nước, thường có người chết đuối, nàng tận mắt gặp mấy lần, nhưng chưa thấy qua biện pháp dùng độ khí cứu mạng.



Luôn cảm thấy nàng và A Cẩn ở không phải cùng một phía Nam.



Một khuôn mặt tuấn tú thò tới, đột nhiên phóng đại trong tầm mắt.



Hô hấp của đối phương nóng rực, ánh mắt càng nóng rực hơn.



“A Tự, nếu nàng tò mò, không bằng chúng ta thử xem?”
Đây chính là chỗ bất đắc dĩ thậm chí thỉnh thoảng còn buồn khổ của Khương Tự.



Trên đời này vốn có nhiều nữ tử ưu tú như vậy, nhưng chỉ cần các nàng gả cho người, cả đời vinh nhục cơ hồ đều được quyết định bởi nam nhân kia.



Đây thật đúng là không công bằng, nàng nghĩ sau khi có đủ năng lực, nàng có lẽ nên làm chút gì đó.



“Kệ hắn xoay như thế nào, xoay tới xoay lui cũng chỉ là một con cá thúi thôi.” Úc Cẩn lười nhắc lại chuyện phế Thái Tử, kéo Khương Tự đi dùng cơm.



Lễ Bộ Thượng Thư phủ Dương phụ và Dương mẫu mượn cơ hội đi thăm cháu ngoại gặp mặt vợ chồng Tĩnh Vương.



Dương phụ và phế Thái Tử ngồi trong thư phòng nói chuyện.



“Nhạc phụ, ngài suýt nữa thì không gặp được cháu ngoại của ngài rồi, tên súc sinh Tấn Vương thật không phải con người!”



Thấy phế Thái Tử mắng chửi người đều mắng trực tiếp như vậy, Dương phụ có một loại cảm giác tâm thật lạnh.



Đứa con rể này không thể ổn trọng hơn một chút sao!



“May mắn Thuần ca nhi không có việc gì, Vương gia ngược lại nhờ họa được phúc.”



“Nhờ họa được phúc?” Phế Thái Tử sửng sốt.



“Đúng vậy, Vương gia ngài nghĩ xem, Tấn Vương làm hại Thuần ca nhi chính là vì ngôi vị Thái Tử. Hoàng Thượng thấy vị trí trữ quân bỏ không gây nên rất nhiều sự số, chắc chắn sẽ không kéo dài nữa, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ hạ quyết tâm lập Thái Tử. Vậy cơ hội của ngài chẳng phải tới rồi?”



Phế Thái Tử chớp chớp mắt, bất an nói: “Nhưng nếu phụ hoàng lập người khác thì làm sao bây giờ?”



Khóe miệng Dương phụ giật giật, hỏi phế Thái Tử: “Vương gia cảm thấy cơ hội của ai lớn nhất?”



Phế Thái Tử nghĩ nghĩ, thử nói: “Tề Vương?”



Dương phụ lắc đầu, nói lời thấm thía: “Vương gia sai rồi, cơ hội lớn nhất chính là ngài đó!”