Tự Cẩm
Chương 55 : Sắp Công Bố
Ngày đăng: 08:49 30/04/20
Khương Tự một câu kéo lại quản sự, nhanh chân đi vào trong phủ.
Quản sự vội vàng giao cho người gác cổng chuẩn bị trà bánh cho phụ nhân, rồi bước nhanh đuổi theo.
Một tay Khương Trạm đặt trên vai quản sự: “ Chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
Trước kia quản sự khá là xem thường vị Nhị công tử không có tiền đồ gì cả này, nhưng vài ngày trước Khương Tự giáo huấn Lưu bà tử phòng bếp uy danh vẫn còn, nên giờ phút này dĩ nhiên có thêm vài phần cẩn thận: “ Nhị lão gia lên tiếng muốn đuổi Lưu tiên cô đi, vừa rồi Tứ cô nương lại giữ người lại, tiểu nhân muốn đi bẩm báo với nhị lão gia một tiếng.”
Khương Trạm trừng quản sự, cảnh cáo nói: “ Nói chuyện chú ý chút đấy!”
Khương Tự đi vào trong không lâu, liền nhìn thấy Lưu tiên cô được một bà tử dẫn dắt đang nghênh diện đi tới, nữ đồng sau lưng xách theo cái bao quần áo nhỏ.
“ Tiên cô đây là muốn ra ngoài?”
“Tứ cô nương, ta phải rời khỏi Bá phủ.” Trước mặt người khác, Lưu tiên cô bày ra bộ dạng xa cách.
Khương Tự nhíu mày: “ Nếu như ta nhớ không lầm, tổ mẫu giao cho Nhị thẩm cẩn thận chiêu đãi tiên cô ba ngày. Hiện tại mới là ngày thứ hai, tiên cô vì sao muốn đi?”
“ Tứ cô nương có chỗ không biết, trên tay vị tiên cô này ấy à có kiện cáo mạng người, người như vậy phủ chúng ta nào dám lưu chứ, nhị lão gia nói ——”
“ Ta cùng tiên cô nói chuyện, không cần tiêu mụ mụ mở miệng?”
Mặt Tiêu bà tử nhất thời nóng lên, cãi lại nói: “ Đây là ý tứ của nhị lão gia.”
Khương Tự lành lạnh liếc nhìn mụ ta một cái: “ Ý của Tiêu mụ mụ là trong phủ này Nhị thúc ta làm chủ?”
“ Cái này ——” Tiêu bà tử ngượng ngùng không nói tiếp, nhưng trong lòng thì cười nhạo một tiếng.
Ai không biết Bá phủ chờ đến thế hệ Nhị công tử thì đã không thể gọi là Bá phủ nữa, Đại công tử lại có tiền đồ như vậy, tương lai có nhị lão gia ở quan trường trải đường tiền đồ tất nhiên sáng lạn.
Đến lúc đó, Khương gia này còn không phải thiên hạ của nhị phòng ư.
“ Ha ha, ta không thể làm chủ, chẳng lẽ Tự Nhi muốn làm chủ?” Một giọng nói lãnh đạm vang lên, Khương Nhị lão gia thình lình xuất hiện trước mặt Khương Tự.
Quản sự đứng ở sau lưng Khương Nhị lão gia, hiển nhiên là thừa dịp Khương Tự nói chuyện với Lưu tiên cô đã đi báo tin cho Khương Nhị lão gia.
Khương Tự hơi nhún gối với Khương Nhị lão gia: “ Lời này của Nhị thúc chính là bôi nhọ cháu gái rồi. Ý của chất nữ là liên quan đến mắt tật của tổ mẫu vốn là chuyện lớn, tất nhiên phải để tổ mẫu quyết định.”
“ Tứ cô nương, Lưu tiên cô là kẻ lường gạt, cũng không thể bởi vì một câu của bà ta mà chậm trễ lão phu nhân trị liệu được.”
Khương Tự bỗng nhiên cười: “Nhị thẩm, Lưu tiên cô là ngài tự mình mời đến đây đó.”
Tiêu thị cứng họng, chịu đựng lúng túng nói: “ Khi đó chỉ nghe thấy thanh danh của Lưu tiên cô, không biết chuyện bà ta từng trị chết người.”
“ Vậy Nhị thẩm có thể cam đoan vị Trương tiên sinh này không có chuyện gì khác không?”
“ Buồn cười, cô nương quý phủ đã nói như vậy, vậy kẻ hèn này xin cáo từ!”
“ Trương tiên sinh xin hãy dừng bước.” Tiêu thị vội vàng giữ người lại, mặt lạnh nói, “ Tứ cô nương, Trương tiên sinh ở đây chính là danh y nổi tiếng.”
Khương Tự không chút khách khí: “ Lưu tiên cô cũng là Thông Linh Giả nổi tiếng đó thôi.”
“ Đủ rồi, các ngươi muốn cãi nhau thì đi ra ngoài hết cho ta!”
Khương Tự lập tức khôi phục bộ dáng khéo léo: “ Tổ mẫu, Lưu tiên cô cùng Trương tiên sinh đều là Nhị thẩm mời đến. Tuy nói Lưu tiên cô bị người tìm tới cửa, nhưng tôn nữ lại cảm thấy nếu đã được xem là nổi danh thì vô luận là Lưu tiên cô hay là Trương tiên sinh tất nhiên đều có chỗ hơn người. Nay để ổn thỏa, người hãy ráng đợi thêm một ngày, nếu như buổi làm phép của Lưu tiên cô không thấy hiệu quả, thì lại dùng Minh Mục Hoàn của Trương tiên sinh cũng không chậm trễ gì mà.”
Phùng lão phu nhân trầm mặc một lát, yên lặng gật đầu.
Một ngày mà thôi, bà còn chờ được.
Bờ môi Tiêu thị giật giật, trong lòng tức giận không thôi.
Khương Tự lúc nào thì biết nói chuyện thế này, lại dỗ lão phu nhân đến đổi chủ ý! Cũng may từ đại tẩu nhà mẹ đẻ tìm hiểu được một số việc đến xem, thì Lưu tiên cô chính là thần côn, chờ thêm một ngày bà cũng không tin có thể phát sinh kỳ tích gì.
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, sau khi sự tình Lưu tiên cô trị chết người truyền ra, các sòng bạc lớn cược mắt tật của lão phu nhân có thể khỏi đã đổi thành một bồi mười.
A Phi nghĩ đi nghĩ lại, liền lặng lẽ bỏ ra mấy xâu tiền đặt Phùng lão phu nhân không khỏi được.
Đây chính là tiền cưới vợ hắn tích góp nhiều năm, mặc dù đặt như vậy kiếm không được mấy đồng, nhưng dù sao cũng đỡ hơn cô nương kia mất cả chì lẫn chài.
Theo mặt trời sắp dời xuống núi Tây, ngoài cửa Đông Bình Bá phủ vô số ánh mắt lấp lánh mong chờ.
Trời tối rồi, cũng nên đến thời điểm ra kết quả rồi chứ nhỉ?