Tự Cẩm

Chương 550 : Biện pháp

Ngày đăng: 08:56 30/04/20


Hy vọng?



Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết lời này của Úc Cẩn có ý gì.



Triệu thị lang ho khan hai tiếng, hỏi: “Vương gia cho những dân chúng đó hy vọng như thế nào?”



“Ta trước hỏi Triệu đại nhân, hiện giờ bách tính tập trung ở Tây khu có bao nhiêu người?”



Triệu thị lang nhớ rõ số liệu này trong đầu, lập tức nói: “Hết hạn đến hôm qua, đại khái có hơn hai vạn tám ngàn người.”



“Như vậy Đông khu thì sao?”



Mặt Triệu thị lang hiện vẻ khó xử: “ Nhân số Đông khu không dễ đăng ký, mỗi ngày đều sẽ có người chết bởi dịch bệnh……”



Vài quan viên địa phương lặng lẽ lau khóe mắt.



Huyện Tiền Hà xem như huyện lớn, dân cư năm vạn có thừa, mà nay một cơn động đất cộng thêm bệnh dịch, dân cư thiệt hại non nửa.



Những người này đều là người sống sờ sờ.



“Ta đã hỏi thái y, thời kỳ ủ bệnh của bệnh dịch đại khái khoảng nửa tháng. Từ ngày đầu tiên phát hiện bệnh dịch đến bây giờ đã qua tầm mười ngày, những người đến Đông khu sớm nhất cách khoảng thời gian này đã không tới mấy ngày, sao không chọn từ trong đó ra mấy trăm người hạ trại tạm cư ở ngoài thành trước, từ đó làm yên lòng mọi người? Như vậy sau khi an ổn vượt qua thời kỳ ủ bệnh, liền có thể thả bá tánh Tây khu ra thành.”



Qua thời kỳ ủ bệnh không thấy phát tác là có thể thả ra thành, những quan viên này cũng có tính toán như thế, chỉ là bọn họ vì vạn vô nhất thất không định thả ra người nào, mới khiến cho bầu không khí giằng co giữa nạn dân và triều đình càng ngày càng giương cung bạt kiếm.



Triệu thị lang tuy cảm thấy một vị hoàng tử mà suy nghĩ cho bá tánh như thế không dễ dàng, nhưng lại cho rằng đề nghị của Úc Cẩn có chút ngây thơ, lắc đầu nói: “Hiện giờ nạn dân ở Tây khu gần ba vạn người, Vương gia có nghĩ tới làm sao để chọn ra mấy trăm người không? Trong trăm chọn một, chọn người nào thì tốt, không chọn người nào thì tốt đây? Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, đến lúc đó người không được chọn trong lòng sẽ tồn oán hận, tình hình có lẽ còn hỗn loạn hơn hiện giờ.”



“ Đạo lý không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều không sai, cho nên lựa chọn con người làm ra đều sẽ không làm người ta tin phục.” Úc Cẩn bình tĩnh nói.



“Vậy ý của Vương gia là ——”



Úc Cẩn cười liếc nhìn mọi người một cái, phun ra hai chữ: “Rút thăm.”



Rút thăm?



Mọi người hai mặt nhìn nhau, thần sắc cổ quái.




Úc Cẩn cười cười: “ Ba trăm người này chẳng khác nào cho  người dân trong thành một hy vọng. Có hy vọng này ở đó, bọn họ có thể chờ đợi tiếp, mà không phải dấy lên xung đột lần này đến lần khác.”



Mọi người không khỏi gật đầu, xem như tán đồng đề nghị của Úc Cẩn.



“Còn có một việc, tiểu vương muốn nhắc nhở các vị.”



“Vương gia mời nói.” Mọi người cùng nói.



“ Giữa hai khu Đông Tây, phải thi hành phong tỏa càng nghiêm khắc hơn. Hôm nay ba người nhà phụ nhân kia hẳn là là từ Đông khu chạy ra, chưa được y giả kiểm tra đã cùng bách tính Tây khu chen lấn với nhau, một khi có người bị bệnh, hậu quả không dám tưởng tượng.”



Triệu thị lang cười khổ: “Nhân thủ eo hẹp, luôn sẽ có cá lọt lưới……”



Úc Cẩn trầm mặc.



Có một số việc không phải cứ muốn là làm được, điều hắn làm được cũng chỉ có thể tận lực nhắc nhở. 



“Vậy cứ làm theo đề nghị của Vương gia, trước làm yên lòng dân chúng trong thành rồi lại nói.”



Chờ đến giờ Thân buổi chiều, Úc Cẩn cùng đám người Triệu thị lang đúng giờ xuất hiện ở trên tường thành.



Có nhiều người dân ùa ra đứng ở cửa thành hơn, dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi đứng ở trên tường thành.



Úc Cẩn giơ tay lên, hiện trường rối loạn nhất thời lặng ngắt như tờ.



Nghe Úc Cẩn nói hết chuyện  rút thăm theo tổ xác định người ra khỏi thành, toàn trường nhất thời lại trở nên hỗn loạn.



Úc Cẩn lại lần nữa giơ tay, chờ trường hợp an tĩnh, lại nói: “Tiểu vương ngu dốt, đây đã là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ ra được. Nếu mọi người không hài lòng, vậy xin chư vị tạm thời an tâm chớ vội, chờ các đại nhân tiếp tục thương nghị tìm ra tốt biện pháp hơn.”



Mọi người nghe xong không khỏi nóng nảy.



Chờ đám quan lão gia đó tìm ra biện pháp tốt hơn? Còn không bằng chờ heo mẹ leo cây!



“Chúng ta nguyện ý!” Mọi người sôi nổi hô to.