Tự Cẩm

Chương 560 : Cảm ơn

Ngày đăng: 08:57 30/04/20


Trấn Cẩm Lý đã xảy ra động đất, những vật tư dùng để cứu tế liền có thể quang minh chính đại dùng tới.



Chờ đoàn người Úc Cẩn đạp hoàng hôn trở về nơi đặt chân, nơi đó đã dựng thêm rất nhiều lều trại, còn xây một loạt bếp lò.



Toàn bộ thị trấn đều bị huỷ hoại, vấn đề ăn uống của nhiều người như vậy liền không thể qua loa nữa.



“Lý chính về rồi!”



Bá tánh trên trấn ở lại nơi đặt chân nhanh chóng vây lại, mồm năm miệng mười hỏi: “Lý chính, cứu người ra sao rồi?”



Đến lúc này, lý chính che giấu cũng vô dụng, chống lại tầm mắt nóng bỏng của những người này, thở dài: “Chỉ cứu được Ni Ni nhà Cẩu Thặng, hài tử được Vương gia đưa đi khám đại phu rồi, những người khác ——”



Tiếng khóc nhất thời vang lên.



“ Cha thằng nhỏ ơi, nếu lúc ấy không cho ông trở về thì tốt rồi! Hu hu hu, ông bỏ đi như vậy, bỏ lại cô nhi quả phụ chúng ta biết sống sao đây ——”



“Nhị đệ ơi, đệ không nên trở về a. Đệ mới thành thân hai tháng, ngay cả một đứa con cũng không kịp để lại ——”



Những người trong nhà không có người thương vong cũng không có thân thích đặc biệt thân cận tử thương tuy không khóc, nhưng vành mắt lại hồng hồng, trong lòng càng là nghĩ lại mà sợ: Nếu lúc ấy trở về, vậy hiện giờ chết ở trong động đất chính là bọn họ.



Đây hết thảy đều là nhờ có Yến Vương!



Một hán tử kéo tức phụ cùng hài tử quỳ rạp xuống trước mặt Úc Cẩn, giơ tay tát mình một cái: “Vương gia, tiểu dân mỡ heo che tâm, trong lòng còn oán trách ngài …… Ngài cứu cả nhà tiểu dân, tiểu dân dập đầu lạy ngài, về sau nhất định lập bài trường sinh cho ngài, ngày ngày khẩn cầu ngài bình an trường thọ……”



Lại một gia đình quỳ xuống: “Vương gia, ngài thật sự là đại thiện nhân, vì cứu tính mạng chúng ta, còn dùng tiền bạc cản chúng ta trở về tìm chết…… Không còn ai thiện tâm hơn ngài ……”



Không ít người toát một thân mồ hôi lạnh.



Nếu không có Vương gia hứa cho tiền bạc, bọn họ chắc chắn đã trở về……



Càng ngày càng nhiều người quỳ xuống trước mặt Úc Cẩn, trong miệng nói lời cảm kích.



Thái Tử mắt lạnh nhìn, trong lòng có chút khó chịu.




Thái Tử giật mình: “Thâm hụt?”



Triệu thị lang đỡ trán: “Điện hạ, triều đình phát bạc cứu tế đều là có định lệ, nếu như vượt quá, lấy bạc ở đâu ra đây?”



Thái Tử nhất thời choáng váng.



Mọi người không thể nhịn được nữa, rối rít nói: “Đúng vậy, điện hạ, tiền bạc cũng không thể tùy tiện hứa hẹn, phiền toái nhiều lắm đó, huống chi ngài còn cho thêm một thớt lụa, số lượng thâm hụt lại càng lớn hơn……”



Thái Tử chớp chớp mắt.



Hắn đây là bị quần thần chỉ trích?



Thái Tử không khỏi nhìn về phía Úc Cẩn.



Lão Thất hứa cho những bá tánh đó bạc thì được khen ngợi, còn hắn nói cho bạc dựa vào cái gì lại bị chỉ trích?



“ Yến Vương lúc trước cũng hứa cho bọn họ bạc!”



Triệu thị lang kéo kéo khóe miệng: “Điện hạ, Vương gia lúc ấy hứa cho họ bạc, là bởi vì chỉ dựa vào một giấc mộng không đủ để làm những bá tánh đó an tâm rút lui, nhất định phải lấy bạc ra khích lệ mới được. Mà hiện tại, động đất đã phát sinh, nên cứu tế nạn dân như thế nào đều đã có quy củ cả rồi, tùy ý tăng giảm đều sẽ tạo ra phiền toái……”



Cho thiếu chính là phiền toái của các nạn dân, cho nhiều chính là phiền toái của bọn họ, vị điện hạ này thật sự là vừa mở miệng đã thêm phiền mà, còn không bằng thành thành thật thật ở lại trấn Ô Kê.



Còn nữa, Thái Tử làm sao có thể so với Yến Vương, Yến Vương người ta lúc ấy đã nói, nếu như không xảy ra động đất thì, thì số bạc này sẽ do Yến Vương phủ bỏ ra.



Thái Tử mất hứng: “Những bá tánh đó ngay cả nhà cũng không còn, cho thêm mấy lượng bạc thì đã sao? Triệu đại nhân chớ có tính toán chi li. Ta mệt mỏi, đi ngủ đây.”



Thái Tử phất tay áo bỏ đi, lưu lại Triệu thị lang suýt nữa tức muốn té ngửa.



Một đám quan viên càng là mặt ủ mày ê.



Triệu thị lang thở dài: “Thôi, ta trước viết cấp báo đưa đến kinh thành  thôi.”