Tự Cẩm

Chương 627 : Tức chết người không đền mạng

Ngày đăng: 08:57 30/04/20


Editor:  Khuynh Vũ 



Trong Ngọc Tuyền cung, Hiền phi đau đầu không chịu được, thống khổ vô cùng. Mà Khương Tự ra ngoài cung, lại hiếm khi giải được nỗi buồn khổ nhiều ngày qua, phun một ngụm trọc khí vào không trung xanh thẳm.



Hiền phi không phải muốn giả bệnh sao, vậy nàng thành toàn cho bà ta.



Vốn dĩ Khương Tự không dám dễ dàng sử dụng dị thuật. Nàng triển lộ đủ loại thủ đoạn đặc thù trước mặt Đế Hậu, nếu như sử dụng dị thuật với người trong cung, sẽ rất dễ dẫn lửa thiêu thân. Có được tất có mất, tình huống thế này nàng đã sớm liệu đến.



Không nghĩ tới Hiền phi lại muốn giả bệnh, còn mua chuộc Thái y che giấu, vậy thì nàng không cần cố kỵ nữa. Nếu  Hiền phi nói mình nóng sốt đau đầu, vậy liền nóng sốt đau đầu đi, cũng để cho Hiền phi nếm thử cái gì gọi là gieo gió gặt bão.



Tuyệt vời nhất chính là còn không cần lo lắng mấy người Đế Hậu liên tưởng đến trên người nàng, dù sao cũng là Hiền phi bị bệnh rồi sau đó nàng mới tiến cung thăm.



Nghĩ như vậy, khóe môi Khương Tự khẽ nhếch, trong mắt lóe qua lạnh lẽo.



Đau đầu nóng sốt chỉ là cho Hiền phi một chút giáo huấn nho nhỏ trước mà thôi, chuyện kiếp trước hại chết nàng vẫn còn chưa xong đâu!



Đi ở phía trước Tề Vương phi quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Thất đệ muội, vì sao không đi?”



Khương Tự khôi phục nét mặt không có biểu tình, lành lạnh liếc nhìn Tề Vương phi.



Tề Vương phi bị cái liếc này nhìn đến không được tự nhiên, cười mỉa nói: “Thất đệ muội, làm sao vậy?”



Khương Tự nhoẻn miệng cười: “Chỉ là cảm thấy tính tình Tứ tẩu thật tốt, vô luận ta nói cái gì, đều không thèm để ý.”



Mặt Tề Vương phi đột nhiên hiện vẻ xấu hổ.



Yến Vương phi khinh người quá đáng, đây là cười nhạo nàng ta lấy mặt nóng đi dán mông lạnh Yến Vương phi đây mà.



Nghĩ đến chuyện hai ngày sau, Tề Vương phi cố nhịn xuống, cười gượng nói: “Thất đệ muội còn trẻ, ta tự nhiên sẽ không so đo quá nhiều.”
Nhìn thấy phản ứng của Tề Vương phi, Khương Tự nhướng đuôi lông mày.



Thế mà đoán đúng rồi!



Nếu đoán đúng, vậy nàng càng không khách khí.



Khương Tự nháy mắt, đổi lại nét mặt đồng tình thổn thức, kinh ngạc nói: “Thì ra tin đồn là thật ư, Tứ tẩu thật sự dùng của hồi môn của mình nuôi đám nữ nhân đó của Tứ ca?”



“Thất đệ muội từ đâu nghe nói?” Tề Vương phi chịu đựng khó ở hỏi.



Khương Tự cong môi cười: “Từ đâu nghe nói có gì phải bận tâm? Tứ tẩu cũng thật rộng lượng, chỉ là có câu nói ta muốn khuyên Tứ tẩu, trả giá cho người ta cũng phải xem có đáng giá hay không, có vài người sẽ ghi tạc sự trả giá của người khác vào trong lòng, ví dụ như Vương gia chúng ta. Nhưng có vài người quen nhận trả giá của người khác ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, nhớ kỹ lại không phải người khác trả giá không dễ, mà là những tiện lợi do trả giá đó mang đến. Đợi đến tương lai một khi không còn tiện lợi nữa, nói không chừng chẳng những không cảm kích đối phương, mà còn trách đối phương không tiếp tục trả giá cho mình.”



Tề Vương phi nghe mà ngẩn ra.



Khương Tự cười càng sâu: “ Thói quen của con người là thứ đáng sợ nhất. Tứ tẩu, ngươi nói có phải hay không?”



Không chờ Tề Vương phi trả lời, Khương Tự đã mỉm cười nhanh chân đi về phía trước.



A Man theo sát phía sau, sau khi đi xa hơn mười bước liền quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn thấy Tề Vương phi ngơ ngác đứng đó, sắc mặt cực kỳ phức tạp.



“A Man, còn ngây ngốc làm gì?” Khương Tự nhàn nhạt nói một câu.



A Man lập tức đuổi theo, chờ lên xe ngựa, che miệng cười nói: “Chủ tử, ngài cũng thật lợi hại, nói đến nỗi làm cho Tề Vương phi tức đến nói không ra lời.”



Mệt nàng còn lo chủ tử sẽ chịu thiệt thòi, hận không thể xông lên hỗ trợ, lại đã quên chủ tử là nữ tử dám nửa đêm lấy kéo cắt mệnh căn của nam nhân.



“Ăn ngay nói thật mà thôi.” Khương Tự nhàn nhạt nói.