Tự Cẩm
Chương 634 : Cáo trạng
Ngày đăng: 08:58 30/04/20
Editor: Khuynh Vũ
Hai gã hộ vệ của Tề Vương phủ sắc mặt đại biến, nhanh chóng chạy về phương hướng Khương Tự chỉ.
Hai hộ vệ Yến Vương phủ thấy thế đuổi theo.
A Man một tay chống nạnh hô: “ Hai người các ngươi có phải ngốc không vậy, còn không mau tới chiếu cố Vương phi!”
Đuổi cái gì mà đuổi, ngựa phát điên khẳng định là Tề Vương phi động tay động chân, để cho nữ nhân xấu xa kia té chết không tốt à.
Cũng không biết chủ tử nghĩ như thế nào, trong phủ có nhiều hộ vệ khôn khéo tài giỏi như vậy, lại chỉ mang hai tên ngu ngốc này theo, ngay cả Long Đán cũng mạnh hơn hai tên ngốc này nhiều.
Khương Tự vừa thấy biểu tình của A Man liền biết tiểu nha hoàn này đang nghĩ cái gì, bất giác mỉm cười.
Chính là muốn chọn hai tên hộ vệ không nhanh nhẹn đi theo, mới thuận lợi hố Tề Vương phi một phen.
Hai gã hộ vệ vừa nghe A Man la như vậy, không khỏi dừng bước.
Khương Tự khôi phục dáng vẻ chưa hết kinh hồn, thúc giục nói: “Các ngươi mau đi hỗ trợ.”
“Vâng.”
Mắt thấy hai gã thị vệ chạy xa, A Man bất mãn bĩu môi: “Chủ tử ——”
Khương Tự nhàn nhạt nói: “Chúng ta cũng theo sau nhìn xem.”
“Chủ tử, y phục của ngài rách rồi……”
Bởi vì lúc trước ngồi ở trong xe ngựa, kiện áo choàng lông Tuyết Hồ kia đã cởi ra, nên lúc này Khương Tự chỉ mặc một thân váy áo màu xanh lá, cúi đầu nhìn liền thấy làn váy bị kéo rách, trên váy áo toàn là bụi đất.
“Không cần quản mấy cái này, đi xem xem.” Khương Tự không để bụng chút nào, nhấc chân chạy về phương hướng kia.
Vừa di chuyển, mới nhận ra chân mơ hồ đau đớn, đại khái là lúc từ trên xe ngựa nhảy xuống đã bị thương rồi.
Thấy Khương Tự động tác chậm chạp, A Man sợ hãi giật mình, thanh âm cũng thay đổi: “Chủ tử, có phải ngài bị thương rồi không?”
Mặt Khương Tự trầm xuống: “Không cần dong dài, theo sau.”
Vừa thấy mặt chủ tử đổi sắc, A Man không dám nói nữa, đi lên trước vài bước rồi đột nhiên cúi người xuống cõng Khương Tự lên, cất bước chạy như bay.
A Man nhảy dựng lên: “Ha, ném trúng!”
Nàng biết ngay hai tên hộ vệ ngu ngốc này không đáng tin mà, vẫn là A Man nàng tay mắt lanh lẹ.
Một thị vệ cúi người, thăm dò hơi thở xa phu.
A Man thấy thế đột nhiên bụm miệng, quay đầu lăng lăng nhìn Khương Tự: “Chủ tử, nô tỳ sẽ không ném chết hắn luôn chứ?”
Chủ tử nói xa phu có vấn đề, nếu như bị nàng ném chết chẳng phải phiền toái!
“Không chết.” Hộ vệ kêu lên một tiếng.
A Man vui vẻ trở lại, sau đó lại xụ mặt: “Không chết còn không mau nhấc người lên, không nghe Vương phi nói sao, phải áp giải hắn ta đến Thuận Thiên Phủ đấy.”
Tiểu nha hoàn nói xong lại vây lấy Khương Tự, dò hỏi: “Chủ tử, chúng ta là hồi Vương phủ, hay là cùng đi Thuận Thiên Phủ?”
Khương Tự nhìn Tề Vương phi còn đang hôn mê, mặt vô biểu tình nói: “Để một người đi Thuận Thiên Phủ nói rõ chân tướng với Chân đại nhân là được rồi.”
“Vậy chúng ta hồi phủ ——”
“Không, tiến cung đi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây người, đặc biệt là nha hoàn, bà tử, hộ vệ của Tề Vương phủ đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Khương Tự cũng không để ý đám người bọn họ, trầm giọng nói: “Tề Vương phi cần được cứu chữa, không nên trì hoãn thời gian nữa, bây giờ đi thôi.”
Nếu Tề Vương phi đã không chết, vậy nàng tự nhiên có một phần đại lễ muốn tặng cho nàng ta.
Lần này chỉ đi Thuận Thiên Phủ báo quan cũng chưa xong, nàng còn muốn đi đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng.
Yến Vương phủ cùng Tề Vương phủ đều có một người hộ vệ lưu lại, những người khác trở lại kinh thành như thế nào không cần nói tỉ mỉ.
Khương Tự một giây cũng không trì hoãn, đi thẳng đến hoàng cung.
Tề vương vẫn luôn làm tổ trong thư phòng không ra ngoài đang chờ mong nhận được tin tức thì một bà tử vội vội vàng vàng trở về truyền tin.
“Vương gia, không xong rồi, Vương phi đã xảy ra chuyện!”