Tự Cẩm

Chương 641 : Thân nhất sơ nhất

Ngày đăng: 21:06 20/05/20


EDITOR: Khuynh Vũ



Hoang mang, sợ hãi, bối rối …… Đến khi nhìn thấy Tề Vương, những ấm ức này liền cuồn cuộn ập tới, làm cho Tề Vương phi lập tức đỏ vành mắt, mở miệng gọi: “Vương gia ——”



Tề Vương lại không có chút tâm tình thương tiếc nào.



Nếu là một mỹ nhân tuyệt sắc, có lẽ hắn sẽ mềm lòng, nhưng Lý thị vốn đã tư sắc thường thường, bây giờ trên mặt lại có thêm vết thương kinh khủng, nhìn còn dọa người hơn cả quỷ, hắn sẽ thương tiếc mới là lạ.



“Đi ra ngoài đi.” Tề Vương nói một câu với tỳ nữ.



Tỳ nữ khom người nhún gối, cúi đầu đi ra ngoài, thuận tiện đóng lại cửa phòng.



Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.



Đang trong cơn ấm ức sợ hãi, Tề Vương phi không để ý đến lạnh lùng trong đáy mắt Tề Vương, nức nở nói: “Vương gia, ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngài nữa ……”



Trong giây phút nàng ta treo ở  bên bờ vách núi, thật sự đã hối hận.



Khi đó bên tai là gió lạnh vù vù, thổi vào người làm cơ thể nàng ta lung lay, lúc nào cũng sẽ rơi xuống vực sâu, nàng ta cực kỳ sợ hãi, cũng thật sự hối hận.



Vương gia không ngồi lên vị trí kia thì thế nào? Nàng ta không làm Hoàng Hậu thì lại làm sao?



Chỉ làm một Vương phi nhàn tản, có lẽ nàng ta cũng có thể giống như Yến Vương phi hoặc Lỗ Vương phi sống một cách tùy ý, cũng không cần phải chịu đựng lòng đau như cắt đưa hết nữ nhân này đến nữ nhân khác lên giường Vương gia, càng sẽ không muốn có một cái áo choàng lông Tuyết Hồ cũng không nỡ mua.



Những năm gần đây, vì cái mục tiêu xa xôi gian nan ấy, nàng đã phải trả giá cỡ nào, lại nuốt xuống bao nhiêu chua xót ấm ức.



Vào thời khắc tính mạng tràn ngập nguy cơ, nàng ta xác thật hối hận. Có lẽ nàng ta nên buông bỏ tham niệm, chậm rãi hưởng thụ nhân sinh.



Làm Vương phi hết quãng đời còn lại, trước kia nàng ta chưa từng nghĩ nhiều, nhưng hiện tại ngẫm lại hình như cũng không tệ lắm, kỳ thật đây đã là thân phận mà vô số nữ tử tha thiết ước mơ.



Tề Vương vẫn không nói năng gì, khiến Tề Vương phi ý thức được không thích hợp.



“Vương gia ——”
Nàng gào khóc nức nở, cách màn nước mắt mông lung nhìn khuôn mặt mơ hồ vặn vẹo của người nam nhân, tuyệt vọng lẫn thống khổ, nhưng sâu trong lòng lại vẫn ôm một tia hi vọng.



Ôm nàng một cái đi, nói với nàng một tiếng vất vả rồi, ủy khuất rồi, cho dù từ nay về sau trải qua ngày tháng không người không quỷ, nàng ta cũng nhận.



Nhưng Tề Vương phi đã định phải thất vọng rồi.



Nam nhân kia bị nàng lên án, biểu tình càng lạnh lùng hơn: “Lý thị, ngươi đừng có mở mồm là vì ta vì ta, ngươi chẳng lẽ không phải vì mũ phượng Hoàng Hậu sao?”



Tề Vương phi ngẩn ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.



Tề Vương nhìn chằm chằm Tề Vương phi trong chốc lát, thở dài: “Chớ có náo loạn. Trừ mấy nha hoàn bà tử này, U Linh đường sẽ không có ai tới nữa, cho dù ngươi nói năng lung tung cũng sẽ không có ai dám truyền ra bên ngoài. Ngươi an tĩnh, sống được lâu hơn chút, có lẽ còn có thể chờ đến lúc Viện thư nhi lấy chồng.”



Sắc mặt Tề Vương phi đại biến, lạc giọng nói: “Ngươi, ngươi lấy Viện thư nhi uy hiếp ta?”



Giọng Tề Vương lạnh tanh: “Ta không phải lấy Viện thư nhi uy hiếp ngươi, mà là nhắc nhở ngươi. Tóm lại ngươi suy nghĩ thật kỹ lại đi, làm loạn nữa  cũng vô ích. Ta đi đây, về sau nơi này trừ phi cần thiết không thì sẽ không đến nữa.”



Tề Vương nói xong, gỡ tay Tề Vương phi ra, kéo cửa đi ra ngoài.



Tiếng đóng cửa truyền đến, đánh thức Tề Vương phi đang thất hồn lạc phách, nàng vọt tới cửa kéo cửa, lại phát hiện cửa phòng đã bị người khóa lại từ bên ngoài.



“Mở cửa, mở cửa ——”



Tề Vương đã đi đến ngoài cửa viện còn nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế kia, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề quay đầu, bước nhanh đi ra tiền viện.



Chuyện Tề Vương phi cùng Yến Vương phi đi dâng hương trên đường trở về lại gặp ngựa nổi điên chỉ trong giây lát đã truyền khắp kinh thành.



Cái gì, Yến Vương phi không có việc gì, mà Tề Vương phi suýt nữa rơi xuống vách núi, sợ tới mức thần trí thất thường?



Ngồi chung một chiếc xe ngựa, khác biệt sao lại lớn thế cơ chứ?



Chờ đến khi biết số tiền hương khói hai vị Vương phi quyên, trong lúc nhất thời chùa Bạch Vân hương khói hưng thịnh.