Tự Cẩm

Chương 644 : Mất tích

Ngày đăng: 21:06 20/05/20


Khương An Thành bị gió lạnh thổi vào, thoáng chút thanh tỉnh, khô cằn hỏi Khương Tự: “Tự Nhi, có phải có gì sai sai không?”



Văn võ song toàn? Trụ cột của triều đình? Lời này rốt cuộc nói ai nha?



Khương An Thành mờ mịt nghĩ.



Phùng lão phu nhân cũng mờ mịt.



Văn võ song toàn? Trụ cột của triều đình? Mặc kệ nói ai, dù sao cũng không nên là đại nhi tử của bà ta……



Khương Nhị lão gia còn mờ mịt hơn, mờ mịt xong ngực lại ẩn ẩn đau.



Ông ta ở quan trường luồn cúi lâu như vậy, kết quả Hoàng Thượng chưa từng nhìn ông ta thêm một cái, vậy mà tên đại ca phế vật của ông ta lại được khen ngợi  “Trụ cột của triều đình”?



Đây tuy rằng chỉ là một câu nói khách sáo, nhưng đến trăm năm sau hậu thế chiêm ngưỡng thánh chỉ, ai sẽ biết Đông Bình Bá đời này đến tột cùng là dạng người gì?



Đại ca đần độn, ngồi không ở trong nhà, đã có một cái bánh nhân thịt khổng lồ rơi xuống đầu, vậy sự cố gắng từ trước tới giờ của ông tính là cái gì?



Giờ khắc này, Khương nhị lão gia có một loại xúc động muốn chỉ tay lên trời chửi ầm lên.



Ông trời bất công, để thứ nữ của đại ca làm Vương phi cũng thôi đi, vậy mà còn để đại ca có thể kế tục ba đời!



Ông trời thật sự rất bất công!



Nét mặt Khương Nhị lão gia biến ảo không ngừng, Phùng lão phu nhân nhịn không được mở miệng: “Vương phi, ngươi có biết này là chuyện gì xảy ra không?”



Lúc này Khương Tự đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhẹ nhàng xoay chuyển.



Phùng lão phu nhân hồi hồn, nói: “Vào nhà rồi nói.”



Trong nháy mắt mấy người đi vào Từ Tâm Đường, Phùng lão phu nhân đuổi hết hạ nhân ra ngoài, nghiêm mặt hỏi Khương Tự: “Tự Nhi, chuyện này rốt cuộc là sao?”



Khương Tự cười cười: “ Câu hỏi này tổ mẫu không nên hỏi con. Trong thánh chỉ không phải đã nói rồi sao, phụ thân văn võ song toàn, là trụ cột của triều đình ——”



“Tự Nhi, những lúc thế này chớ có nói đùa.” Phùng lão phu nhân bất đắc dĩ nói.




Trạm Nhi không còn lại như thế nào, lão đại còn trẻ, chỉ cần chịu cưới vợ còn lo không sinh được con trai sao?



Lui một bước mà nói, cho dù lão đại cứng rắn không muốn cưới vợ nạp thiếp nữa, vậy đem một trong hai đứa con trai của lão Nhị cho lão Đại nhận làm con thừa tự tương lai kế thừa tước vị cũng được mà.



Những lời này trước mặt không cần thiết nói thêm, miễn làm lão đại nổi nóng.



Khương An Thành không phản bác lời Phùng lão phu nhân, chỉ bình tĩnh nói: “Nhi tử còn có việc, sẽ không ăn cơm, mẫu thân muốn chúc mừng vậy cứ chúc mừng đi.”



Mắt thấy Khương An Thành rời đi, Phùng lão phu nhân dặn dò Khương Nhị lão gia: “Đại ca ngươi đang thương tâm, về sau để bọn Thương Nhi thường xuyên đi thỉnh an hắn.”



Khương Nhị lão gia hiểu ý, vội nói: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử biết.”



Bên kia Khương Y tiễn Khương Tự ra cửa, quan sát sườn mặt tinh xảo vô khuyết của muội muội, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Tứ muội, Tề Vương phi nàng ——”



Khương Tự nhìn qua, thanh âm thấp không thể nghe thấy: “Nàng ta muốn hại muội.”



Toàn thân Khương Y run lên, chợt mặt mày giãn ra.



Nàng bội phục Tứ muội quả cảm, Tề Vương phi quả nhiên không phải người tốt!



Khương Tự từ biệt Khương Y trở lại Vương phủ, mới ôm A Hoan dỗ dành, A Xảo đã vội vã đi vào, sắc mặt hơi trắng bẩm báo: “Chủ tử, Lộ Sinh Hương xảy ra chuyện rồi.”



Khương Tự còn chưa mở miệng, A Man đã chà xát hai tay, đằng đằng sát khí hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Thế mà có tên mù mắt dám đến Lộ Sinh Hương gây chuyện?”



Không nên nha, bây giờ con phố phía Tây đều biết chủ nhân phía sau Lộ Sinh Hương là Vương phi, sao vẫn còn có người dám gây chuyện?



“Lộ Sinh Hương xảy ra chuyện gì?” Khương Tự bình tĩnh hỏi.



A Xảo thấp giọng nói: “Tú nương tử mất tích.”



Tú nương tử chính là đậu hủ Tây Thi có nữ nhi là một trong mười người bị Trường Hưng Hầu thế tử hành hạ đến chết, có thể nói lúc trước Khương Tự mở Lộ Sinh Hương chính là vì thu xếp cho vị mẫu thân đáng thương này.



Khương Tự vừa nghe Tú nương tử mất tích, mày lập tức nhăn lại.