Tự Cẩm

Chương 652 : Đi xa

Ngày đăng: 21:06 20/05/20


A Xảo cố hết sức đỡ Kỷ ma ma, liên thanh hỏi: “Kỷ ma ma, ma ma không sao chứ?”



Sắc mặt xanh mét, môi phát tím Kỷ ma ma run run bờ mi, trong đầu chỉ có một ý niệm: Vương phi không bình thường, hai đại nha hoàn của Vương phi càng không bình thường nốt.



Vương phi muốn vụng trộm đi phía Nam, còn cố ý tiến cung lừa gạt Hoàng Hậu, mà một bà già nửa người đã xuống mồ như bà có sao hay không có quan trọng sao?



“Vương phi, ngài nhất định là đang nói giỡn đi?” Kỷ ma ma cảm thấy còn có thể giãy giụa thêm một chút.



Khương Tự cười cười: “Sao có thể? A Xảo và A Man cũng đã sắp xếp xong hành lễ rồi.”



Hai mắt Kỷ ma ma khẽ đảo, lại có xu thế té xỉu.



A Xảo một tay đỡ Kỷ ma ma, một tay vỗ lưng Kỷ ma ma: “Kỷ ma ma, bà chớ kích động, nghe chủ tử nói hết lời đã.”



Kỷ ma ma kéo ra khoảng cách với A Xảo, lấy vẻ mặt hận không thể lấy châm đâm chết đối phương hỏi: “A Xảo, ngươi thật sự sắp xếp xong hành lễ rồi?”



A Xảo ngượng ngùng gật gật đầu.



Kỷ ma ma đỡ trán, gắng gượng để không ngất xỉu: “A Xảo, Vương phi hồ nháo, sao ngay cả ngươi cũng hồ nháo theo?”



A Xảo còn chưa lên tiếng, Khương Tự đã lạnh mặt: “Đủ rồi.”



Giọng điệu lãnh đạm làm Kỷ ma ma cứng lại, không khỏi rùng mình một cái.



Sao bà lại quên mất, vị Vương phi này chưa bao giờ là người tốt tính.



Khương Tự thu lại ý cười, nghiêm mặt chậm rãi nói: “Kỷ ma ma, ta kêu bà tới chỉ là thông báo với bà một tiếng, mà không phải trưng cầu ý kiến của bà.”



Chuyện trong Vương phủ khi nào đến phiên người khác khoa tay múa chân.



Kỷ ma ma tuy sợ hãi uy phong của Khương Tự, nhưng vẫn quyết tâm nói: “Cho dù Vương phi chán ghét lão nô, trách tội lão nô, thậm chí đuổi lão nô đi dọn nhà xí, lão nô vẫn phải nói. Vương phi có nghĩ tới một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ là như thế nào không?”



Đối với việc Kỷ ma ma kiên trì, Khương Tự cũng không có nổi giận.



Chính bởi vì biết vị lão ma ma này một lòng suy nghĩ vì Vương phủ, nàng mới đem tình hình thực tế nói cho đối phương.



Trong khoản xử lý việc vặt trong phủ A Xảo với A Man cũng không rành, Kỷ ma ma mới là nhân tuyển tốt nhất.




Hắn cho rằng ở lại Vương phủ bảo vệ Vương phi là công việc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn vị hôn thê thêm một chút, trăm triệu không nghĩ tới ——



Không muốn nghĩ tiếp Long Đán lau mặt một phen, nhận mệnh đi lên đón.



Màn cửa xe được nhấc lên, Khương Tự duỗi tay đỡ Hoa trưởng lão lên xe ngựa.



Vành mắt A Xảo càng đỏ hơn, nhẹ giọng nói: “Ngài chậm chút.”



Động tác của Khương Tự hơi dừng, gật đầu một cái rất nhỏ.



A Xảo và A Man đứng ở chỗ cũ, mắt trông mong nhìn xe ngựa chậm rãi lái đi, càng lúc càng xa.



A Man nhịn không được đi lên trước hai bước đuổi theo, bị A Xảo giữ chặt: “A Man, đừng để người ta nhìn ra.”



“Ta biết.” A Man buồn bã thở dài, giơ tay lau khóe mắt, “Ta chỉ là không nghĩ tới thật sự bị chủ tử bỏ lại. A Xảo, ngươi nói chủ tử chỉ có một mình, rồi ai sẽ chải đầu, nấu cơm, giặt quần áo cho chủ tử……”



A Xảo nghẹn ngào: “ Ngươi đừng nói nữa.”



A Man nói rất đúng, tất cả những việc này đều phải tự làm, sớm biết vậy nàng hẳn là phải kiên trì đi theo mới đúng.



Hai nha hoàn đang buồn bã khó chịu, thì một thân ảnh đen vàng như mũi tên rời cung xông ra ngoài.



Hai người ngẩn ra, kịp phản ứng lại.



“A Xảo, hình như Nhị Ngưu đuổi theo chủ tử rồi, làm sao bây giờ?”



Mắt thấy Nhị Ngưu đuổi theo xe ngựa rồi nhảy lên, A Xảo ngược lại bình tĩnh: “Chúng ta lại chạy không lại Nhị Ngưu, kệ nó đi thôi.”



“Cũng phải.” A Man mang tâm tình hâm mộ ghen tị với Nhị Ngưu, cùng với A Xảo trở về Dục Hợp Uyển.



Không bao lâu, tiểu nha hoàn tiến vào truyền lời nói Kỷ ma ma cầu kiến Vương phi.



Dốc sức khuyên nhủ lần nữa,  Kỷ ma ma nhìn thấy hai người A Xảo lông mày nhăn lại, xụ mặt nói: “Vương phi còn đang nghỉ ngơi sao? Làm phiền các ngươi bẩm báo Vương phi, ta đã phái người đi thông báo với Trưởng sử, mong rằng Vương phi suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”



A Man lắc đầu: “Không thể nào suy nghĩ kỹ rồi mới làm nữa, Vương phi đã đi rồi.”