Tự Cẩm
Chương 658 : Ngoài miếu còn người
Ngày đăng: 21:06 20/05/20
Nhìn nam tử trẻ tuổi té xỉu, ánh mắt Khương Tự lấp lóe.
Giết với không giết, đây xác thật là một vấn đề làm người do dự.
Chỉ cần bởi vì hai người kia cướp thịt nướng của bọn họ, giết người không quá, nhưng hai người này là người Bắc Tề, lời nói chưa chắc không có trọng lượng.
Giết, tự nhiên bớt việc nhất.
Nhưng đây dù sao cũng là hai mạng người.
Khương Tự dứt khoát đem nan đề đẩy cho Long Đán: “Long Đán, ngươi xem rồi xử lý đi.”
Lần này đi về phía Nam, bên ngoài chỉ có bốn người bọn họ, nhưng bên Long Đán còn có chuẩn bị khác, giao cho hắn xử lý ổn thỏa hơn.
Long Đán cân nhắc một chút, nói: “Vậy trước để bọn họ hôn mê nằm ở miếu hoang một đêm đi.”
Còn về những cái khác, hắn cũng không nói thêm.
Khương Tự không hỏi, lão Tần vốn chính là người không nhiều lời, Hoa trưởng lão càng sẽ không hỏi nhiều.
Long Đán kéo nam tử trẻ tuổi với tên nam nhân Bắc Tề khác lại gần nhau.
Lão Tần đột nhiên dán lỗ tai lên mặt đất, thần sắc ngưng trọng: “Hình như lại có người tới.”
“Lại có người tới?” Long Đán rất bất đắc dĩ, “Hôm nay thật là tà môn, hiện tại trời đã tối rồi, còn rơi xuống đại tuyết, một gian miếu hoang như thế này sao không ngừng có người tới?”
“Chính vì có tuyết rơi, người tới nghỉ chân mới nhiều.” Lão Tần nói xong liền đứng dậy, túm lấy nam tử Bắc Tề lớn tuổi hơn kéo vào trong một góc.
Hai người nằm cạnh nhau vẫn không nhúc nhích, một người trong đó còn thiếu nửa cái tai trái, bị người nhìn thấy không thích hợp lắm.
Cũng may lúc này sắc trời đã tối, ánh sáng trong miếu tối tăm, kéo hai người vào trong một góc, che lại không tính là khó.
Lão Tần và Long Đán hợp lực, mới vừa che đậy hai người hôn mê bất tỉnh xong, cửa miếu đã truyền đến động tĩnh.
“Có người sao?” Hai người xuất hiện ở cửa, một người trong đó hỏi.
Khương Tự nhìn qua hai người, mượn ánh sáng của ngọn lửa, nhìn thấy người mở miệng là một lão giả đầu tóc hoa râm, bên người lão giả đứng một thiếu niên hơn mười tuổi.
Thấy mấy người Khương Tự nhìn qua, lão giả khách khí hỏi: “Dạ Hàn tuyết lớn, lão hủ cùng tôn nhi có thể xin tá túc một đêm không?”
Hoa trưởng lão ôm suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không rên một tiếng.
Hắn vừa động, nhất thời có mấy đôi mắt mở ra, bao gồm đôi tổ tôn kia.
Long Đán âm thầm cười lạnh.
Động tác của hắn đủ nhẹ, nhưng đôi tổ tôn vẫn ngay lập tức chú ý tới, có thể thấy được hai người này không hề ngủ.
Đi đến cửa miếu, Long Đán lẩm bẩm: “Uống nhiều quá, không nín được, trời lạnh thật sự là chịu tội.”
Giọng nói rơi xuống, thân ảnh của hắn đã biến mất ở cửa miếu, hòa vào trong bóng đêm không thấy trăng sao.
Thiếu niên ngồi dựa vào lão giả dịch người, đang muốn đứng dậy, lại bị lão giả đè lại.
“Tổ phụ ——” Nét mặt thiếu niên hơi căng thẳng, không tiếng động gọi một câu.
Lão giả khẽ lắc đầu, ngăn cản thiếu niên tiếp tục nói tiếp, ánh mắt vẫn không rời cửa miếu, thần sắc khẩn trương.
Long Đán đi ra cửa miếu, ủ rũ lập tức bị gió tuyết quét sạch, nhanh chóng nhìn quanh một vòng.
Cách miếu hoang không xa có một hàng cây, mơ hồ có thể thấy được hai bóng người đứng ở cạnh cây.
Nếu đổi thành mùa hè, cành lá xum xuê có lẽ có thể che khuất bóng hai người, ban đêm khó có thể phát hiện, mà hiện tại chỉ có thể che khuất một bộ phận nhỏ, cẩn thận nhìn là có thể nhìn ra.
Long Đán dẫm lên tuyết đọng đi qua đó.
Đi tiểu dưới gốc cây với nam nhân mà nói là chuyện thực bình thường.
Dần dần đến gần, hai bóng người vẫn không nhúc nhích.
Long Đán thả chậm bước chân, nhận ra cổ quái.
Tuyết còn chưa ngừng rơi, hai người kia không biết đã đứng ở dưới tàng cây bao lâu, có thể chịu nổi hay không không nói, nhưng thấy có người tới tại sao một chút phản ứng đều không có?
Đủ trầm ổn nha, chẳng lẽ cho rằng hắn không phát hiện ra, chuẩn bị chờ hắn đến gần sẽ cho một đao?
Nhưng thẳng đến khi Long Đán đi tới gần, hai bóng người kia vẫn không hề nhúc nhích.
Tình huống gì vậy?
Long Đán kinh ngạc lẫn đề phòng, sau khi đến gần hơn liền thật cẩn thận nhìn qua, sau đó liền thấy được hai khuôn mặt trắng bệch cứng đờ.