Tự Cẩm

Chương 69 : Người đến

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


Trong nháy mắt thân thể căng cứng qua đi, thần sắc Khương Tự đã trầm tĩnh lại.



Mặc dù cách một tấm màn cửa thêu hoa mẫu đơn nở, còn có một khoảng cách, nhưng mùi hương quen thuộc nói cho nàng, người sau màn cửa là Khương Tiếu.



Màn cửa rất nhanh liền bị nhấc lên, Khương Tiếu ôm chăn mỏng đi tới, phía sau đi theo hai nha hoàn sắc mặt xấu hổ.



“ Tứ muội, ta thật sự ngủ không được, để cho ta ngủ cùng muội một đêm đi.” Khương Tiếu hai ba bước đi tới trước mặt Khương Tự, mềm giọng xin xỏ.



Khương Tự nhíu mày.



“ Tứ muội, chẳng lẽ muội nhẫn tâm nhìn ta suốt đêm không ngủ được sao?”



Khương Tự còn đang do dự, Khương Tiếu đã không chút khách khí thoát giày ngồi xuống giường, nhìn dáng vẻ là hạ quyết tâm không đi rồi.



Khương Tự thở dài: “ Chỉ một đêm, ngày mai Tam tỷ vẫn phải trở về ngủ.”



“ Ngày mai lại nói được rồi.” Khương Tiếu lộ ra nụ cười như ý, sau đó liếc hai nha hoàn theo tới một chút, “ Được rồi, các ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi.”



Bởi vì không ở lâu, nên trong thiệp mời Khương Thiến cố ý nói mấy vị muội muội cứ tới là được, tất cả mọi thứ đều sẽ chuẩn bị tốt, cho nên tỷ muội bốn người cũng không mang nha hoàn tới, mà hai nha hoàn này là Khương Thiến sai tới.



Vô luận là Khương Tiếu hay là Khương Tự đều không có thói quen để nha hoàn lạ lẫm cùng ngủ một phòng.



Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có nhúc nhích.



“ Làm sao?” Sắc mặt Khương Tiếu trầm xuống.



Hai nha hoàn lúc này mới vội vàng nhún gối lui ra.



Khương Tiếu nằm xuống, phàn nàn nói: “ Chung quy dùng không thuận tay bằng nha hoàn của mình.”



Khương Tự cười cười: “ Chấp nhận đi, chúng ta cảm thấy không thuận tay, nhưng những nha hoàn này lại là Nhị tỷ tỉ mỉ chọn ra đó. Tam tỷ, tỷ ngủ bên trong đi.”



Khương Tiếu kéo mền gấm lắc đầu: “ Ta quen ngủ bên ngoài.”



“ Không nghĩ tới Tam tỷ đi ngủ mà có rất nhiều yêu cầu.”



“ Đúng vậy, ta cũng biết tật xấu này không tốt, có muốn sửa cũng không sửa được. Tứ muội, sao muội còn mặc áo ngoài?”



“ Đến chỗ lạ lẫm ta không quen chỉ mặc quần áo trong đi ngủ.”




Tào Hưng Dục đứng hồi lâu, hai mắt sớm đã thích ứng hắc ám, cơ hồ là tham lam mà nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của thiếu nữ.



Hắn chờ ngày này thật sự quá lâu, lâu đến nỗi những người và những việc trước kia làm hắn hưng phấn đã không thể nào kích thích nỗi xúc động của hắn được nữa.



Tào Hưng Dục nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao nắm chặt quyền khắc chế dục vọng vươn tay ra chạm vào một chút.



Ánh mắt của hắn thu về, rơi vào trên người Khương Tiếu.



Nếu như không vướng bận nha đầu này ngủ ở nơi này, thì hắn đêm nay có lẽ đã có thể sờ được gương mặt kia rồi.



Đúng rồi, các nàng ngủ sâu như vậy, sờ một chút hẳn là không quan trọng.



Ý nghĩ này dâng lên, ánh mắt Tào Hưng Dục đột nhiên nóng bỏng, dù Khương Tự nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được hai tầm mắt nóng rực đó.



Khương Tự nhẹ nhàng gõ gõ vòng vàng giữa cổ tay.



Tào Hưng Dục liếm liếm môi, vươn tay ra.



Khẩn trương như vậy ngược lại làm cả người hắn đều trở nên hưng phấn.



Khương Tiếu ngủ ở bên ngoài bỗng nhiên lật người, trong miệng thì thào nói mớ vài câu.



Tào Hưng Dục thu hồi tay, trong mắt hưng phấn dần dần bị sương mù dày đặc che lấp.



Hiện tại còn chưa phải lúc!



Hắn sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chờ Khương Tự gả cho người ta thậm chí sinh con, sẽ không giống như tiểu cô nương mất đi trong sạch thì đòi sống đòi chết, lúc ấy mới dễ bề ra tay.



Cô nương nhà cao cửa rộng chính là phiền toái như vậy, nào giống nữ hài nhà dân chúng tầm thường, nếu như nhìn trúng thì lặng lẽ bắt vào Hầu phủ là được.



Tào Hưng Dục bực bội nhíu mày, lưu luyến nhìn khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của thiếu nữ, nhẹ nhàng lui ra ngoài.



Khương Tự chậm rãi mở mắt, nhìn qua màn cửa hơi rung nhẹ đáy mắt một mảnh lạnh lùng.



Nếu đối phương đã nóng vội như thế, vậy nàng cũng không định chờ đợi thêm nữa, tối nay sẽ đến vườn hoa tìm tòi hư thực.



Đúng lúc này, Khương Tiếu vốn dĩ ngủ say đột nhiên ngồi dậy.