Tự Cẩm

Chương 704 : Bạn khuê mật của nghi ninh hầu lão phu nhân

Ngày đăng: 22:18 27/06/20


Hôm nay Đông Bình Bá phủ cực kỳ náo nhiệt, trước cổng đậu đầy xe ngựa, bàn tiệc đặt ra cả ngoài đường.



Bàn tiệc bày ở ngoài là tiệc Lưu Thủy chân chính, đĩa không ly không không ngừng được dọn xuống, lập tức lại có rượu ngon món ngon lấp đầy, người đi lại trên đường chỉ cần nguyện ý đều có thể ngồi xuống ăn một bữa, ké chút hỉ khí.



Lúc này, Bá phủ không chút đau lòng tiêu xài tiền bạc như nước chảy ra ngoài.



Theo Phùng lão phu nhân thấy, tiền phải tốn ở trên lưỡi dao, mà hiện tại chính là đang tiêu tiền trên lưỡi dao.



Còn có gì phong quang hơn so với tước vị được truyền thừa đây? Đây là chuyện quang tông diệu tổ, mà ở thời điểm bà quản gia đạt thành việc này, chờ bà qua trăm tuổi xuống gặp tổ tiên đã đủ để tự đắc rồi.



Mượn cơ hội tôn tử bình an trở về chuẩn bị bữa tiệc, cho dù là ai cũng không tìm ra lỗi sai, sẽ không lo có người nói Bá phủ kiêu ngạo.



Số tiền này, nhất định phải xài.



Khác với bàn tiệc đặt ở ngoài phải ăn uống trong gió lạnh, bàn tiệc đặt ở trong phủ lại là chuẩn bị cho người có thân phận.



Ngày hôm nay người đến ăn mừng thật sự không ít, thậm chí có không ít con cháu của hoàng thân quốc thích, mà đây hiển nhiên chính là vì xem ở mặt mũi Yến Vương.



Hoàng Thượng đáp ứng cho Yến Vương đến phía Nam, đủ để nhìn ra thái độ của Hoàng Thượng với đứa con trai này không tồi, mà Yến Vương lại thật sự mang Đông Bình Bá thế tử tung tăng nhảy nhót trở về, chỉ sợ ở trong lòng Hoàng Thượng ấn tượng lại còn tốt hơn nữa.



Đối với hoàng tử được Hoàng Thượng ưu ái, mọi người tự nhiên vui vẻ thân cận.



Huống chi theo mọi người thấy, Thất hoàng tử Yến Vương không có cơ hội tranh vị, bọn họ lân la làm thân cũng không lo Hoàng Thượng nghĩ nhiều.



Còn về Tề Vương và Thục Vương —— lặng lẽ coi trọng là được, quang minh chính đại thân cận thì không thể được.



Phùng lão phu nhân trong sự vây quanh của một đám quý phụ nhân phong quang vô hạn, cảm thấy mỹ mãn, nhưng chung quy cũng đã có tuổi, ngồi thời gian lâu dần dần không chịu đựng nổi, đoạn áy náy nói với mọi người: “Lão bà tử không còn dùng được, không thể tiếp đón các vị mong rằng chớ trách.”



Mọi người rối rít nói: “Lão phu nhân cứ việc đi nghỉ ngơi, chúng ta có trà uống là được rồi.”



Địa vị của Đông Bình Bá phủ đang dần lên cao, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, đối đãi với vị lão phu nhân này hiển nhiên phải khách khí chút, huống chi hôm nay Yến Vương phi còn tới.



Phùng lão phu nhân được tỳ nữ đỡ chậm rãi đứng dậy.



Lúc này Khương Tự đứng lên: “Tổ mẫu, con đưa ngài đi nghỉ ngơi đi.”



Phùng lão phu nhân ngẩn ra, ngay cả nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, hiển nhiên ở trước mặt nhiều người như vậy thấy Khương Tự lấy lòng, thích muốn chết còn phải rụt rè: “Vương phi cứ bồi các phu nhân đi.”







Hôm qua đi Nghi Ninh Hầu phủ thăm dò Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, Khương Tự có thể khẳng định Nghi Ninh Hầu lão phu nhân đang che giấu điều gì đó, cố tình Nghi Ninh Hầu lão phu nhân không muốn nói, nàng cũng không thể cưỡng cầu.



Mà lấy thân phận hiện tại của nàng, tùy tiện tìm người tìm hiểu chuyện cũ của bà ngoại quá kỳ quái, nghĩ tới nghĩ lui, đúng là đi hỏi Phùng lão phu nhân là thích hợp nhất.



Giọng điệu của Phùng lão phu nhân trở nên cổ quái: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”



Khương Tự cười cười: “Tổ mẫu nếu biết điều gì, nói cho cháu gái là được.”



Nói đến đây, nàng ý vị thâm trường nhìn Phùng lão phu nhân một cái, ánh mắt hơi lóe: “Cháu gái sẽ cảm kích.”



Phùng lão phu nhân nhất thời không hỏi thêm nữa.



Tùy tiện nói một ít chuyện cũ, là có thể đổi lấy cảm kích của Tứ nha đầu, đây chính là một việc tiện nghi.



Đến bây giờ, Phùng lão phu nhân đã nhận rõ đứa cháu gái này không phải người hiền lành, càng không phải loại người một lòng nhớ đến nhà mẹ đẻ, nếu muốn đối phương giúp đỡ Bá phủ nhiều hơn, dùng thân phận trưởng bối là vô dụng.



Tứ nha đầu có thể cảm kích, đó là tốt nhất. Vừa khéo năm nay trưởng tôn lại muốn tham gia kỳ thi Hương, chờ Thương Nhi bước vào đường làm quan, không thiếu cần Tứ nha đầu giúp đỡ tìm cho một con đường ra tốt.



Vừa nghĩ như vậy, Phùng lão phu nhân liền nói: “Ta tuy không thân quen với bà ngoại ngươi, lại biết người bạn khăn tay tốt nhất thời khuê nữ của bà ấy là ai.”



Nói đến đây, Phùng lão phu nhân hơi dừng, thần sắc có chút cổ quái: “Dù sao thân phận của người nọ hiện giờ không phải là nhỏ, năm đó những quý nữ tuổi tầm chúng ta đều có ấn tượng về việc này.”



Một người không thân quen với người giao hảo của người nào đó, nhiều năm trôi qua theo lý thuyết sẽ không lưu lại bao nhiêu ấn tượng, nhưng thân phận của người giao hảo với Nghi Ninh Hầu lão phu nhân thật sự quá đặc thù, không phải do bà không nhớ kỹ.



“Người nọ là ——”



Phùng lão phu nhân hơi mỉm cười, phun ra hai chữ: “Thái Hậu.”



Bờ mi Khương Tự run lên, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ là đáp án này.



Bạn khăn tay của ngoại tổ mẫu thế mà là Thái Hậu?



Nhưng nàng rõ ràng nhìn thấy, bà ngoại và Thái Hậu rất ít khi liên hệ.



Trong lòng Khương Tự nghĩ như vậy, liền đem vấn đề hỏi ra.



Phùng lão phu nhân lắc đầu: “Điểm này kỳ thật ta cũng rất kỳ quái, bọn họ lúc trước rõ ràng rất thân thiết, nhưng sau đó quan hệ đột nhiên phai nhạt.”



“Tổ mẫu không biết nguyên nhân sao?”



Phùng lão phu nhân bật cười: “Ta với bà ngoại ngươi lại không phải bạn bè chơi thân, sao có thể biết nguyên nhân. Có điều khi đó là tiểu cô nương mà, bởi vì một việc cỏn con mà phá hư tình cảm cũng không kỳ quái.”