Tự Cẩm
Chương 706 : Giấm chua
Ngày đăng: 22:18 27/06/20
Editor: Khuynh Vũ
A Cẩn tới đây?
Khương Tự nghe tỳ nữ nói mà có chút ngoài ý muốn.
Sáng nay không phải A Cẩn vào cung cọ độ tồn tại sao, không, là vào cung làm việc, sao nhanh như vậy đã tới Bá phủ rồi?
Lúc Khương Tự đang chần chờ, xung quanh đã vang lên tiếng khen tặng sôi nổi.
“Vương phi và Vương gia thật là ân ái, tiện sát chúng ta rồi.”
“Phải đó, Vương gia còn cố ý lại đây đón. Nếu nữ tử nào cũng được như Vương phi, còn có cái gì không như ý……”
……
Khương Tự căn bản không để những lời này vào trong lỗ tai, mỉm cười gật đầu với mọi người: “Các vị từ từ dùng, ta trước xin lỗi không tiếp được.”
Cho đến khi Khương Tự rời đi, tiếng nghị luận quay quanh vợ chồng Yến Vương trong phòng vẫn còn chưa ngừng.
Ngồi trong một góc bàn chính là mấy tỷ muội Khương Y, Khương Tiếu, Khương Lệ, Khương Bội.
Trong đó, Khương Lệ năm ngoái đã lấy chồng, Khương Tiếu và Khương Bội vẫn còn khuê nữ.
Giọng điệu của Khương Bội khó nén ghen tỵ, thấp giọng kề tai nói nhỏ với Khương Lệ: “Ngũ tỷ, tỷ xem Tứ tỷ thật là càng ngày càng phong quang, mấy phu nhân đó nói không sai, nữ tử nếu có thể giống như Tứ tỷ, nhân sinh còn có gì phải tiếc nuối……”
Khương Lệ mỉm cười nghe không có phản bác, nghĩ đến Khương Tự vẻ vang phong quang, trong lòng lại khá là bình tĩnh.
Theo nàng thấy, nỗ lực sống tốt cuộc sống của mình chính là tốt nhất, không cần hâm mộ bất luận kẻ nào.
Nàng là thứ nữ kiếm ăn dưới tay mẹ cả lợi hại, mẹ đẻ từng là cái đinh trong mắt mẹ cả, sớm đã bị tra tấn đến chết. So với tình cảnh của Lục muội, những năm tháng làm cô nương nàng sống cực kỳ gian nan, thật sự là nhiều một bước không dám đi, nhiều một câu không dám nói.
Rồi sau đó, Tứ tỷ vươn thẳng mây xanh, mẹ cả bị Tứ tỷ ghét từ đây trường kỳ “Dưỡng bệnh”, thay đổi như vậy có thể nói là vận mệnh đã chiếu cố nàng.
Mẹ cả mặc kệ mọi chuyện, tổ mẫu lại không thèm để ý một thứ tôn nữ như nàng, hôn sự của nàng là do Tam thẩm thu xếp.
Tam thẩm là người phúc hậu, cũng không khắt khe với chất nữ, định cho nàng chính là Ấu tử của Tế Ninh bá.
Xuyên qua sân viện có hoa mai nở rộ đi ra đằng trước, Úc Cẩn đã chờ ở nơi đó.
“Uống rượu?” Khương Tự cười ra đón.
Úc Cẩn cười nói: “Có uống vài ngụm, ta vẫn muốn ăn giò hầm đường phèn trong nhà, chúng ta về nhà cùng ăn đi.”
Trời lạnh như vậy quây quần quanh bếp lò nhỏ cùng nhau ăn giò hầm đến mềm bụp, lại thêm một phần thịt luộc dưa chua cùng rượu ngon nóng hổi, so với những thức ăn bưng lên liền lạnh trên yến tiệc tuyệt hơn không biết bao nhiêu.
Úc Cẩn chỉ cần tưởng tượng, trái tim đã bay về nhà.
“Ừ, vậy trở về đi.” Khương Tự khẽ gật đầu.
Đúng lúc có thể hỏi đều đã hỏi, hồi phủ còn có thể cùng A Cẩn thương nghị một chút, không cần thiết ở đây chậm trễ thời gian.
Lấy thân phận của vợ chồng Khương Tự, yến hội như vậy không cần thiết ngồi tới cuối cùng, cho dù là nhà mẹ đẻ tới lộ mặt cũng đã cho đủ mặt mũi, huống chi Khương Tự biết phụ huynh cũng không để ý mấy người này, còn về suy nghĩ của những người khác dù sao bọn họ cũng không quan tâm.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, đối diện đi tới một người nam tử trẻ tuổi.
Nam tử thấp hơn Úc Cẩn một chút, thân hình hơi gầy, mặc một bộ thanh sam nổi bật da trắng mắt đen, ôn nhuận như mỹ ngọc.
Úc Cẩn hơi giật mình, sau đó nhanh chóng cầm tay Khương Tự, chủ động chào hỏi nam tử: “Đây không phải điềm lành Chân huynh sao, thì ra ngươi cũng tới uống rượu.”
Người tới chính là trúng liền Tam nguyên nhân xưng điềm lành của Đại Chu - Chân Hành.
Chân Hành ngoài ý muốn nhìn thấy Khương Tự, tâm thần trong phút chốc hoảng hốt, sau đó liền nhận được lời chào hỏi rất không hữu hảo này, làm hắn lập tức hoàn hồn, biểu tượng khiêm khiêm quân tử suýt nữa bị đánh vỡ.
Cố ý kéo tay Khương cô nương thì thôi, còn gọi hắn là điềm lành!
Cũng thế, điềm lành thì điềm lành, dù sao mấy năm nay người gọi hắn điềm lành không ít, dần dà hắn cũng quen, nhưng tiếng “Hung phạm” kia là có ý gì?
[ Úc Cẩn gọi Chân huynh ( 甄兄 Zhen xiong) Chân Hành lại nghe là Chân hung (真凶 Zhen xiong): Hung thủ, hung phạm) phát âm giống nhau nhưng nghĩa khác nhau ]
Hắn họ Chân, phụ thân đại nhân là Chân Thanh Thiên chuyên môn phá án, gọi hắn “Hung phạm” thích hợp sao?
Nói Yến Vương không phải cố ý, hắn một chút đều không tin.
Chân Hành nhìn nam tử lạnh lùng ánh mắt sáng quắc đối diện, tâm mắc mệt.
Đều đã cưới đi nữ tử mà hắn thích hai năm rồi, giờ còn tới khiêu khích, đây là cảm thấy “Điềm lành” không biết đánh nhau sao? Thích khi dễ người thành thật như thế!
Chân Hành lặng lẽ nắm tay, có xúc động muốn xông lên đánh người.