Tự Cẩm

Chương 728 : Trưởng sử sốc nặng

Ngày đăng: 08:23 18/07/20


Úc Cẩn nện bước nhẹ nhàng trở về Yến Vương phủ, đúng lúc gặp được Trưởng sử của Vương phủ đi ra ngoài.



“Gặp qua Vương gia.”



“Trưởng sử đây là muốn ra ngoài?”



“ Người bên Lễ Bộ tới gọi lão thần đi một chuyến.” Trưởng sử đáp lời, trong lòng bồn chồn.



Năm mới vừa mới qua, đang yên lành Lễ Bộ gọi lão tới làm gì? Chẳng lẽ Vương gia lại gây hoạ?



Úc Cẩn vừa nghĩ liền biết là chuyện gì, bởi vì nóng lòng muốn đem tin tức tốt chia sẻ với Khương Tự, nên lười nhiều lời với lão Trưởng Sử: “Vậy Trưởng Sử đi đi. Đúng rồi, Vương phi ở trong phủ chứ?”



Trái tim đang treo lơ lửng lão Trưởng Sử vừa nghe thế liền nổi giận, run râu hỏi: “Vương gia đã lâu không đến nha môn đi?”



“Hả?”



Lão Trưởng sử chắp tay về hướng hoàng thành, nhịn cơn tức khuyên nhủ: “Hoàng Thượng bảo Vương gia đi nha môn xem chính, là vì mài giũa Vương gia. Vương gia hẳn phải cần cù siêng năng, chớ có cô phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng.”



Một đại nam nhân mỗi ngày ủ ở trong Vương phủ dỗ tức phụ ra thể thống gì, quả thực là buồn cười!



Vừa nghĩ đến Vương gia với Vương phi dính lấy nhau như keo, lão Trưởng sử liền nhịn không được dậm chân thở dài.



Tại sao lại tạo ra một đôi chủ tử không quy không củ vậy chớ hả?



Còn có Kỷ ma ma, rõ ràng nên cùng lão khuyên nhủ Vương gia, Vương phi cải tà quy chính, nhưng cái bà già này gần đây chẳng những chính sự không làm, chả hiểu thế nào còn tỏ thái độ với lão.



Chẳng lẽ là người gần đèn thì sáng gần mực thì đen, bà già này đi theo Vương gia, Vương phi nên học hư rồi?



Vừa nghĩ như vậy, lão Trưởng sử chợt sinh ra nỗi tuyệt vọng tiền đồ một mảnh đen thui.



Thôi, không trông cậy vào người khác được, lão chỉ có tận hết khả năng mình có khuyên nhủ Vương gia, chỉ mong không thẹn với lương tâm thôi.



Còn về tương lai —— lão Trưởng sử âm thầm lắc đầu.



Có thể sống là đã không tệ rồi, nghĩ cái gì tương lai chứ.



“Nói như vậy, Vương phi không ra cửa?” Úc Cẩn mắt điếc tai ngơ với nhắc nhở của lão Trưởng sử.



Lão già này nói càng ngày càng nhiều, cũng may tính tình hắn bây giờ ôn hòa như nước, đổi lại trước kia đã sớm thả Nhị Ngưu.



Lão Trưởng sử đột nhiên im bặt, tức giận đến râu dựng ngược.



Hoá ra lão khuyên nửa ngày, một chữ Vương gia cũng không nghe vào, một lòng chỉ nghĩ đến Vương phi?



Gỗ mục không thể đẽo, gỗ mục không thể đẽo mà!



Lão Trưởng sử đen mặt phất tay áo bỏ đi.





Nhị Ngưu nâng vuốt vỗ vỗ đầu vai A Hoan, gâu gâu an ủi hai tiếng.



Lão Trưởng sử là chạy như bay trở về, vọt vào trong suýt nữa đụng phải Kỷ ma ma.



“Ây da, đây không phải Trưởng sử sao, sao lại chạy nhanh vậy hả?” Kỷ ma ma hiểm hóc tránh đi, tức giận nói.



Lão già đáng ghét này suốt ngày chê bà không còn dùng được, cũng không nhìn xem bản thân hiện tại giống cái gì, ổn trọng đã nói đâu rồi?



“Vương, Vương gia đâu?” Lão Trưởng sử thở hồng hộc, chạy thở không ra hơi.



“Vương gia ở trong phủ đương nhiên là ở chỗ Vương phi rồi, chẳng lẽ lại ở thư phòng?”



Lão Trưởng sử chớp chớp mắt.



Không sai, vẫn là vị Vương gia chỉ biết dính như keo với Vương phi kia, thế quái nào mà lại được Hoàng Hậu ghi dưới danh nghĩa thành nửa đích hoàng tử?



Có thể là lão quá tuyệt vọng, nằm mơ giữa ban ngày rồi.



Nghĩ như vậy, lão Trưởng sử đột nhiên giật mạnh râu, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Kỷ ma ma, ngây ngô cười nói: “Đau!”



Dứt lời lại chạy tọt vào trong.



Kỷ ma ma ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Xong rồi, Trưởng sử điên rồi.”



Kỷ ma ma vội vàng đuổi theo ngăn lại Trưởng sử: “ Lại đi vào trong chính là hậu viện, ngài đi vào không thích hợp đâu.”



“Làm phiền Kỷ ma ma mời Vương gia ra đây.”



“Rốt cuộc là làm sao?”



“Vương gia được Hoàng Hậu nhận làm con nuôi, vừa mới Lễ Bộ gọi ta qua nói công việc tương ứng ——”



“Cái gì?” Kỷ ma ma kinh hô một tiếng, mặt đầy khiếp sợ.



Trưởng sử hạ giọng: “ Sau khi Vương gia hồi phủ không nói gì?”



“Không có mà, trở về liền đi bồi Vương phi.”



Trưởng sử lại nhịn không được túm râu.



Vương gia không đáng tin cậy như vậy, rốt cuộc dẫm phải vận chó gì nha?



Sau đó không lâu, Úc Cẩn cùng Trưởng sử đứng ở trong thư phòng.



“Trưởng sử ngồi đi.” Úc Cẩn cười chỉ chỉ ghế dựa.



Trưởng sử ngồi xuống, vừa muốn mở miệng, người trẻ tuổi đối diện đã chủ động hỏi: “Chuyện của ta trưởng sử nghe nói rồi?”



Trưởng sử gật đầu.



Úc Cẩn khẽ mỉm cười: “Vậy bổn vương lại nói với Trưởng sử một việc nữa.”