Tự Cẩm

Chương 734 : Hoài nghi

Ngày đăng: 08:24 18/07/20


Không bao lâu Thập Tứ công chúa chạy tới, quy quy củ củ hành lễ với Hoàng Hậu.



Hoàng Hậu nhìn Thập Tứ công chúa, không lên tiếng.



Thập Tứ công chúa có chút bất an, nhẹ giọng hỏi: “Không biết mẫu hậu gọi nữ nhi đến đây có chuyện gì?”



“Chuyện trên tết Nguyên Tiêu, ngươi nói với Thái Hậu?”



Thập Tứ công chúa sửng sốt.



Hoàng Hậu ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu mang theo ý tứ cảnh cáo: “Thái Hậu lớn tuổi, về sau chớ có lắm miệng ở trước mặt lão nhân gia ngài. Nếu như Thái Hậu xảy ra chuyện gì, không ai gánh nổi trách nhiệm này đâu.”



Thập Tứ công chúa cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu hậu là nghe Hoàng tổ mẫu nói sao?”



Hoàng Hậu nhàn nhạt ừ một tiếng.



Thập Tứ công chúa trầm mặc hồi lâu, mới hơi nhún gối: “Nữ nhi hiểu.”



Hoàng Hậu thấy Thập Tứ công chúa như thế, ngược lại cũng không tiện trách móc nặng nề.



Thập Tứ là nha đầu thông minh, chỉ điểm đến đây là đủ rồi, nói nhiều lại có vẻ vị Hoàng Hậu bà lòng dạ hẹp hòi.



“Được rồi, ngươi lui ra đi.”



“Nữ nhi cáo lui.” Rời khỏi Khôn Ninh Cung, Thập Tứ công chúa ngẩng đầu liếc mắt nhìn không trung mênh mông, trong lòng mờ mịt.



Hoàng tổ mẫu nói với mẫu hậu là nàng nói chuyện Thập Tam tỷ gặp nạn trên tết Nguyên Tiêu, Hoàng tổ mẫu vì sao nói như vậy ——



Thập Tứ công chúa dừng chân, liếc mắt nhìn phương hướng Từ Ninh Cung.



Hôm nay ở chỗ Hoàng tổ mẫu đã xảy ra chuyện gì?



Nếu không có việc, lấy hàm dưỡng của mẫu hậu sẽ không đặc biệt gọi nàng vào Khôn Ninh Cung nhắc nhở.



Thập Tứ công chúa cắn môi suy nghĩ một lát, rồi đi đến chỗ ở của Phúc Thanh công chúa.



Phúc Thanh công chúa đang dựa vào bình phong ngẩn người, liền nghe cung tì bẩm báo nói Thập Tứ công chúa tới.



“Mời muội ấy vào.” Phúc Thanh công chúa sửa sang quần áo, đứng dậy đón.



Thập Tứ công chúa nghênh diện đi tới, vóc người tinh tế, bước chân lại nặng nề hơn trước kia vài phần.





Thập Tứ công chúa nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh Thái Hậu.



Sau một hồi, trong lòng nàng sinh ra một ý niệm: Hoàng tổ mẫu có thật sự từ ái như mặt ngoài nhìn thấy sao?



Ngay cả Thập Tam tỷ cũng không biết, lúc trước Đóa ma ma là nàng lấy thân làm mồi dẫn ra, cứ việc nàng không biết Đóa ma ma đã làm bao nhiêu việc ác, nhưng có thể làm phụ hoàng, mẫu hậu coi trọng như thế, Đóa ma ma hiển nhiên không đơn giản.



Đóa ma ma là người của Từ Ninh Cung, Bình cô cô cũng là người của Từ Ninh Cung, Từ Ninh Cung liên tiếp xuất hiện người gây sóng gió, dưới lớp an tĩnh tường hòa thật sự là một mảnh đất sạch sẽ?



Hoàng tổ mẫu từ ái không tranh, thật sự không hay biết gì?



Thập Tứ công chúa khẽ lắc đầu.



Lòng người khó dò, ở trong cái hoàng cung băng lãnh này, ngoại trừ Thập Tam tỷ tâm như lưu ly ra, nàng ai cũng không tin.



Nếu Hoàng tổ mẫu không phải như vẻ bề ngoài, làm hại Thập Tam tỷ có thể nào chính là Hoàng tổ mẫu hay không?



Nghĩ đến khả năng này, trái tim Thập Tứ công chúa rơi xuống thật sâu, như rơi xuống vực sâu vô tận, sợ đến nỗi nàng lạnh cả người, ngay cả máu đều kết băng.



Nàng thật sự sợ.



Đao quang kiếm ảnh trong cung chưa bao giờ thấy máu, mà phương hướng lợi kiếm đâm tới thường đến từ những người thân cận nhất.



Làm sao bây giờ, có nên nhắc nhở phụ hoàng, mẫu hậu hay không?



Thập Tứ công chúa đứng ngồi không yên, một trái tim như đang ở trong chảo dầu.



Cuối cùng, nàng vẫn bỏ đi ý niệm này.



Nàng không có bằng chứng chạy tới nghị luận với phụ hoàng Hoàng tổ mẫu không phải, chỉ sợ trừ một trận trách cứ cái gì cũng không chiếm được.



Còn về mẫu hậu, nàng cũng không dám mạo hiểm.



Nghĩ tới nghĩ lui, Thập Tứ công chúa âm thầm hạ quyết tâm: Thôi, về sau cùng Thập Tam tỷ tới Từ Ninh Cung nàng sẽ thời khắc cảnh giác, ít nhất không thể để cho người ta tiếp tục làm hại Thập Tam tỷ.



Khi Úc Cẩn và Khương Tự trở lại Yến Vương phủ, A Hoan ngủ trưa còn chưa tỉnh.



Một con chó bự nằm ở mép giường nhỏ ngủ gật, nghe được động tĩnh nhìn xung quanh một phen, thấy là hai người liền vội ra đón, ngửi tay Khương Tự tranh công.



Hôm nay tiểu chủ nhân là nó dỗ ngủ.



Khương Tự sờ sờ đầu chó bự, nhẹ giọng nói: “Tiếp tục ở cạnh A Hoan đi.”



Hai người rời khỏi sương phòng, vào nhà nói chuyện.



Úc Cẩn bưng chén trà lên uống mấy ngụm, cười lạnh nói: “Gừng càng già càng cay, chiêu bỏ tốt giữ xe này của Thái Hậu dùng không tồi.”