Tự Cẩm
Chương 77 : Đón Dâu
Ngày đăng: 08:50 30/04/20
Thấy thần sắc Khương Tự khác thường, Khương Tiếu vội hỏi: “Sao vậy?”
Khương Tự khôi phục bình tĩnh: “ Không có việc gì.”
Nhị Ngưu cơ trí như vậy, nếu đã có thể lặng lẽ trà trộn vào Trường Hưng Hầu phủ, ắt hẳn rời đi cũng không có vấn đề.
“ Tam tỷ, mẩn đỏ trên cánh tay tỷ là chuyện gì vậy?”
Nàng cũng không tin thật sự có trùng hợp như vậy.
Khương Tiếu giơ tay tùy ý để ống tay áo trượt xuống đến khuỷu tay, cười hì hì nói: “ Muội nói cái này hả? Sáng hôm nay không phải có cháo tôm bóc vỏ à, ta ăn hơn mấy ngụm, vừa ăn tôm cái là trên cánh tay ta liền nổi cái này.”
Khương Tự lập tức nghĩ tới, chén cháo tôm bóc vỏ buổi sáng đặt ở trước mặt Khương Tiếu bị ăn đến sạch sẽ, một chén tiếp một chén.
Khương Tự không khỏi nắm chặt tay Khương Tiếu: “ Tam tỷ, đa tạ tỷ.”
Nàng từng nghe nói, có ít người ăn một loại đồ ăn nào đó sẽ nổi bệnh sởi, toàn thân ngứa không nói, nghiêm trọng thậm chí sẽ hôn mê.
Nàng quyết ý rời khỏi Trường Hưng Hầu phủ, mặc dù có thể xé rách da mặt cứng rắn rời đi, lại không nghĩ rằng Khương Tiếu sẽ làm đến tình trạng như thế.
“Cám ơn cái gì.” Khương Tiếu thả ống tay áo xuống, “ Không nghiêm trọng, đợi ngày mai liền lui. Vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, ở nơi đó lâu một khắc ta đều cảm thấy khó chịu, sớm rời đi là đứng đắn.”
Nàng nói xong, tiện tay cầm qua hộp quà mà Trường Hưng Hầu phu nhân tặng mở ra, thấy bên trong đựng một trâm vòng châu hoa nữ hài tử thích, không khỏi thở dài: “ Trường Hưng Hầu phu nhân ngược lại là người tốt, đáng tiếc ——”
Khương Tự nghe xong trong lòng cười lạnh.
Trường Hưng Hầu phu nhân là người tốt sao?
Kiếp trước nàng thoát khỏi Trường Hưng Hầu phủ rồi lưu lạc đến Nam Cương, sau khi trở thành Thất hoàng tử phi trở lại kinh thành nhờ Úc Thất tận lực nghe ngóng, mới biết được Trường Hưng Hầu thế tử đã sớm chết.
Tử trạng rất thảm, bị người băm hạ thân trần như nhộng vứt trên phố xá sầm uất.
Hai bản án Trường Hưng Hầu thế tử cùng Lưu tiên cô bạo chết thành án nổi danh chưa được giải quyết, vẫn mãi không tìm được hung thủ, động cơ hành hung càng là không thể nào nói ra được.
Lúc đầu Khương Tự có thể kiên nhẫn chờ thêm hai năm, đến lúc đó tự có anh hùng vô danh hốt tên súc sinh Trường Hưng Hầu thế tử kia.
Nhìn điệu bộ này, hẳn là công tử nhà giàu phú quý nào đó thành thân.
Thấy phía trước đi không thông, xe ngựa nhất thời lại không tiện quay đầu, xa phu dứt khoát kéo xe ngựa chạy tới ven đường chờ đội ngũ cùng đám người xem náo nhiệt đi qua.
Khương Tiếu chống cằm ghé vào bên cửa sổ xe, hiếu kỳ nói: “ Không biết là nhà ai đang làm hỉ sử nhỉ?”
Khương Tự hờ hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ hai lần.
Đội ngũ đón dâu từ xa mà đến chậm rãi đi tới, tiếng kèn tỏa nột* vui mừng vang đến không khí càng thêm nhiệt liệt.
*Tỏa nột 嗩吶 một loại kèn nhỏ, vốn là nhạc khí của người Hồi.
Trên tuấn mã đầu buộc lụa đỏ phía trước đội ngũ ngồi tân lang quan, theo đội ngũ càng ngày càng gần, tỷ muội hai người đều nghe được bốn phía vang lên tiếng thán phục.
“ Chậc chậc, không nghĩ tới Tam công tử An Quốc Công phủ tuấn tú như thế!”
“ Cái này có gì kỳ quái, nếu không tuấn tú sao có thể khiến một tiểu nương tử chưa gả tự tử theo đâu......”
“ Lời này của ngươi sai rồi, một tiểu nương tử nhà bình thường có thể cùng công tử Quốc Công phủ tư định chung thân, dù là công tử này sinh một mặt sẹo mụn, cũng có khả năng cùng nhau tuẫn tình đó.”
Ngữ khí của mọi người có hưng phấn có chế nhạo, nghị luận chính là chuyện đoạn thời gian trước Tam công tử An Quốc Công phủ huyên náo xôn xao cùng dân nữ tự tử.
Đây chính là bát quái lớn, nghe nói còn kinh động đến Thánh thượng nữa cơ.
Tỷ muội hai người ngồi trong xe ngựa, đã có thể cảm thấy ngọn lửa bát quái hừng hực thiêu đốt của kinh thành trăm họ sắp đốt tới trong xe rồi.
Khương Tiếu sắc mặt biến đổi, không khỏi nhìn về phía Khương Tự, thấy mặt nàng không biểu tình thậm chí ngay cả ánh mắt đều thu về, lúc này mới yên lòng.
Thả lỏng tâm tình Khương Tam cô nương dứt khoát dò xét đầu ra ngoài, rướn cổ lên nhìn.
“ Tam tỷ, có gì đáng xem?” Khương Tự bất đắc dĩ nói.
“ Đừng quấy rầy ta, ta phải xem xem tên nam nhân có mắt không tròng kia dáng dấp ra sao.”