Tự Cẩm
Chương 772 : Bị mắng
Ngày đăng: 10:40 02/08/20
Thái Hậu ngất xỉu.
Từ Ninh Cung nhất thời đại loạn.
Lúc đó Cảnh Minh Đế đang ở Dưỡng Tâm Điện trêu đùa Cát Tường.
Mỗi ngày đều là xử lý tấu chương chất đống, từ cái ngày thoại bản giấu ở trong chồng tấu chương suýt nữa bị thần tử cùng mấy đứa con trai phát hiện, Cảnh Minh Đế liền tạm thời vứt bỏ sở thích này.
Bởi vậy, tâm tình càng dễ hậm hực hơn, trêu đùa Cát Tường không thể nghi ngờ là biện pháp tốt giúp điều chỉnh tâm tình.
“Cát Tường, ăn cá khô.”
Mèo mập nhìn cá khô kẹp giữa ngón tay trong tay Cảnh Minh Đế, ưu nhã dạo bước đi qua ngậm lấy cá khô, lưu lại chủ nhân vẻ mặt xấu hổ.
Cảnh Minh Đế lấy khăn lau tay, buồn bực thở dài.
Ngày đó rõ ràng không phải như thế.
Tình cảnh ngày đó Cát Tường ngửa đầu kêu meo meo với mình vẫn luôn hiện hữu trong đầu Cảnh Minh Đế không vứt đi được, nhưng qua rồi Cát Tường vẫn là Cát Tường ấy.
Xem ra đã đến lúc nên triệu Khiếu Thiên tướng quân tiến cung một chuyến.
Cát Tường tựa như cảm nhận được suy nghĩ đê tiện của chủ nhân, phẫn nộ kêu hai tiếng với Cảnh Minh Đế, rồi biến mất ngay cả cái bóng mèo cũng không chừa.
Tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
Cảnh Minh Đế thoáng nhìn sắc mặt trầm trọng của Phan Hải, tức khắc thu hồi tâm tư chọc mèo.
Không cần hỏi, lại xảy ra chuyện rồi!
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phan Hải cong eo, đầu cũng không dám ngẩng lên: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu ngất xỉu ——”
Đầu Cảnh Minh Đế ong một tiếng, không rảnh hỏi kỹ, đã cất bước chạy về phía Từ Ninh Cung.
Phan Hải lặng lẽ thở dài, xoa xoa mồ hôi trên trán vội vàng đuổi theo.
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Cảnh Minh Đế trầm mặt đi vào, hỏi Thường ma ma đứng ở phía trước nhất hành lễ với mình: “Thái Hậu đâu?”
Thường ma ma run giọng nói: “Ở trong phòng ——”
Cảnh Minh Đế bước chân không dừng, đi qua người Thường ma ma.
Thái Hậu đã được đưa lên giường, ngự y chạy tới đang bắt mạch cho bà.
Nhìn thấy Cảnh Minh Đế tiến vào, ngự y muốn đứng dậy hành lễ, bị ông xua tay cản lại.
Nhìn một lát, Cảnh Minh Đế quay lại đại sảnh, hỏi rõ đầu đuôi: “Thái Hậu vì sao lại ngất xỉu?”
Thường ma ma bịch một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Đều là nô tỳ lắm miệng, mới hại Thái Hậu ——”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cảnh Minh Đế lạnh giọng hỏi.
Thường ma ma cúi đầu, gạt lệ nói: “Nô tỳ đi chùa Phúc Đức thay Thái Hậu quyên tiền hương khói, trong lúc vô tình nghe người ta nói Vinh Dương trưởng công chúa đã chết……”
“Ngươi nói cho Thái Hậu?”
“Nô tỳ đáng chết ——”
“Ngươi xác thật đáng chết!” Cảnh Minh Đế sắc mặt xanh mét, hiếm khi nói nặng lời.
Giờ khắc này, ông nổi cơn tam bành, khó mà ngăn chặn.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, làm Hoàng Thượng có ai giống như ông làm đến đầy đầu cục u không?
Bên trong truyền đến tiếng nói của Thái Hậu: “Hoàng Thượng có phải đang bên ngoài không?”
Cảnh Minh Đế vừa nghe, không rảnh so đo với Thường ma ma nữa, vội vàng đi vào.
“Mẫu hậu, ngài không sao chứ?” Cảnh Minh Đế hai ba bước chạy đến trước giường ngồi xuống, cầm tay Thái Hậu.
Thái Hậu nhìn Cảnh Minh Đế, lộ ra tươi cười: “Ai gia không có việc gì.”
Lời tuy như thế, đáy mắt lại ngấn lệ chực trào.
Hốc mắt Thái Hậu ươn ướt, hốc mắt Cảnh Minh Đế cũng đã ươn ướt.
Những năm tháng thời niên thiếu ấy, sau khi trải qua kiếp sống Đế vương dài đến mấy chục năm, đối với Cảnh Minh Đế mà nói không thể nghi ngờ là trân quý nhất.
Nếu như nói ngay từ đầu bất ngờ nghe tin Vinh Dương trưởng công chúa chết, ông có khiếp sợ, có phẫn nộ, cũng có tiếc hận, nhưng cũng chỉ thế thôi, Vinh Dương trưởng công chúa lần lượt làm bậy đã sớm mài mòn những tình cảm huynh muội ấy rồi.
Nhưng hiện tại, đối mặt với mẹ già tóc trắng xoá nước mắt chảy dài, Cảnh Minh Đế cảm thấy sâu sắc hối hận.
Ông là vua của một nước, chủ nhân của Đại Chu, cho dù Vinh Dương phạm sai lầm lại như thế nào, để muội ấy sống sót bồi mẫu hậu giải buồn cũng là một phần hiếu tâm của ông, nhưng bây giờ ——
“Hoàng Thượng chớ có bởi vì ai gia mà ảnh hưởng tâm tình. Vinh Dương chết, muốn trách chỉ trách nó động ác niệm, cũng trách Thôi Tự quá nhẫn tâm, những người khác ai cũng trách không được.”
“Mẫu hậu ——” Thái Hậu hiểu lý lẽ khiến Cảnh Minh Đế càng thêm hổ thẹn.
Thái Hậu cười cười: “Ai gia đều hiểu, chỉ là nhất thời không chấp nhận được thôi, đặc biệt là nghĩ đến vợ chồng lão Thất, liền không khỏi nghĩ đến cái chết của Vinh Dương ——”
Cảnh Minh Đế không suy tư nhiều, buột miệng thốt ra: “Quay đầu nhi tử sẽ nói với lão Thất, không cho bọn nó đến trước mặt ngài.”
“ Cần gì phải thế, ai gia lại không phải lão hồ đồ, giận chó đánh mèo bọn họ vốn là không nên.”
“Mẫu hậu, ngài yên tâm, về sau để Phúc Thanh cùng Thập Tứ bầu bạn bên ngài nhiều hơn ……”
Sau đó Cảnh Minh Đế lại phân phó ngự y một phen, cũng cảnh cáo đám người ở Từ Ninh Cung, lúc này mới rời đi.
“Các ngươi đều lui ra đi, Thường ma ma lưu lại.”
Có Thái Hậu bảo vệ, Cảnh Minh Đế không có trừng trị Thường ma ma.
Chờ những người khác lui ra ngoài, Thái Hậu hỏi Thường ma ma: “Không hỏi thân phận hai phụ nhân kia?”
“Nô tỳ không có hỏi nhiều.”
Thái Hậu gật gật đầu, lại hỏi vài câu, lúc này mới lệnh Thường ma ma lui ra.
Trong thất rất nhanh trở nên cực an tĩnh, chỉ có Thái Hậu hơi cong môi, lộ ra ý cười lạnh lùng.
Đi ra Từ Ninh Cung Cảnh Minh Đế không quay về Dưỡng Tâm Điện, mà là đi thẳng đến Ngự Thư phòng, cũng phân phó Phan Hải truyền Úc Cẩn tiến cung.
Úc Cẩn rất nhanh đuổi tới, vừa tới đã bị Cảnh Minh Đế húc đầu mắng một trận.
Nghe Cảnh Minh Đế mắng đến nước miếng văng tùm lum, Úc Cẩn bĩu môi thầm trào phúng.
Thật là làm khó lão cha hoàng đế, vì mắng hắn một trận, đến cả chuyện hắn kéo bè kéo lũ đánh nhau tám trăm năm trước cũng đều lôi ra.
Cảnh Minh Đế mắng xong một trận, trầm khuôn mặt nói: “ Làm việc huyênh hoang không kiêng kỵ, không hề biết sửa đổi, về phủ suy nghĩ thật kỹ cho ta, không có việc gì bớt tiến cung chướng mắt!”
“Nhi tử đã biết.”
Úc Cẩn thống khoái đồng ý, một chữ cũng không hỏi nhiều, vì thế làm Cảnh Minh Đế có cảm giác mình mắng vô ích.
Chờ đến buổi chiều, nội thị tới báo: “Hoàng Thượng, Chỉ Huy sứ Cẩm Lân vệ cầu kiến.”