Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 1102 : Tru Tiên diệt ma kiếm quyết (1)

Ngày đăng: 00:01 22/04/20


Nhạc Thành bị truy đuổi, khoảng cách của hai người lúc này chỉ còn năm trăm thước, Phong Lôi Sí hắn thi triển cũng tới cực hạn, không thể thoát khỏi đối phương.

- Đứng lại.

Đột nhiên Nhạc Thành dừng lại cất tiếng nói lớn.

- Ma đạo tặc tử, ta phải giáo huấn ngươi.

Nhìn thấy Nhạc Thành dừng lại thì do dự một chút rồi ra tay với hắn.

- Ngươi muốn động thủ thì được lắm, chỉ là ngươi nên xem đây là nơi nào. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhạc Thành cất tiếng nói.

- Đây là nơi nào?

Cô gái này nhìn bốn phương tám hướng, nhưng cũng không phát hiện ở nơi đây có gì không bình thường.

- Ngươi chẳng lẽ không phát hiện hiện tại chúng ta đã bị vây quanh, ta nghĩ phải mau tìm đường thoát.

Nhạc Thành nói.

Cô gái này trầm tư một chút rồi nhìn xung quanh.

- Cho dù bị nhốt thì ta cũng phải giết ngươi trước.

Cô gái này nổi giận cất tiếng.

- ta trêu chọc ngươi, ngươi giết ta phải có lý do.

Nhạc Thành cất tiếng nói, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân này thật ngang ngược.

- Ma đạo tặc tử, tiên đạo đối với người ma đạo đều có nhiệm vu tru sát.

Nữ nhân kia suy nghĩ một lát rồi nghiến răng nói.

- Ma đạo, ngươi thấy ta giống ma đạo không?

Nhạc Thành thu hồi đấu khí, toát ra hỗn nguyên chân kinh, khí tức tràn ngập, không phải là ma công.

- Ngươi là người của tiên đạo?

Cô gái này nhìn thấy khí tức của Nhạc Thành thì biến sắc.

- Cho dù là người của tiên đạo ta cũng phải giáo huấn, ai bảo ngươi vũ nhục ta.

Một lát sau nữ tử kia căm tức nhìn Nhạc Thành nói.

- Ngươi nói ta vũ nhục ngươi, ta vũ nhục ngươi thế nào?

Nhạc Thành lúc này vô cùng tức giận, tuy nhiên thực lực của hắn kém đối phương, nếu không thì cũng không dài dòng làm gì.

- Ngươi nói ta là…

Nữ tử này vốn muốn nói rằng Nhạc Thành gọi nàng là lão yêu bà, nhưng không nói ra được.

- Thế nào, sao không nói rõ ra.

Nhạc Thành cất tiếng.
Nhạc Thành cất tiếng.

- Hừ, chờ ta ra khỏi đây sẽ giáo huấn ngươi cho thật tốt.

Nàng do dự một chút rồi hừ lạnh với Nhạc Thành, mê vụ tùng lâm nguy hiểm thế nào nàng cũng đã từng nghe nói qua dĩ nhiên là không thể khinh thường.

- Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào không?

Nhìn thấy Nhạc Thành không nói gì nữa, nữ tử kia tiếp tục hỏi.

- Không có tự ngươi nghĩ biện pháp đi.

Hiện tại Nhạc Thành cũng chỉ có thể dựa vào vận khí để rời khỏi nơi này.

Cũng không biết đi bao lâu, đế ngày thứ ba, Nhạc Thành phát hiện ra ở đây còn có một số người của tiên đạo và ma đạo, xem ra cũng bị vây khốn ở đây.

Mà lúc này, tiên đạo có tới bốn người, một lão giả mặc áo màu xanh biếc, một lão giả mặc áo trắng có tu vi thiên tiên trung kỳ, còn lại đều có tu vi địa tiên hậu kỳ.

Ở trong ma đạo thì cũng có năm người, một lão giả tóc dài mặc hắc bào có tu vi thiên ma trung kỳ, hia trung niên hán tử thì đều có tu vi thiên ma tiền kỳ.

- Hai vị đạo hữu, hai người cũng bị vây ở trong trận pháp này sao?

Vừa thấy Nhạc Thành và nữ tử kia tiến tới, lão giả áo trắng cất tiếng hỏi.

- Không sai, chúng ta bị vây ở đây.

Nhạc Thành cất tiếng nói.

- Tiểu tử, ta và ngươi không đi cùng nhau.

Nữ tử kia cất tiếng nói.

- Được rồi, để ta giới thiệu, ta chính là bạch mi đạo nhân, vị này chính là Triệu Tuệ đạo hữu, vị này chính là Hoàng Sơn đạo hữu, La Hồ đạo hữu, không biết hai vị đạo hữu từ nơi nào tới?

Lão giả áo trắng kia giới thiệu xong liền hỏi đám người Nhạc Thành.

- Ta tên Xích Ngạo Tuyết.

Đúng lúc này nữ nhân kia dùng thần niệm truyền vào tai của Nhạc Thành.

- Hóa ra là bạch mi đạo hữu, ta tên là Nhạc Thành, vị kia chính là Xích Ngạo Tuyết đạo hữu, không biết chư vị đã bị vây khốn ở đây bao lâu?

Nhạc Thành cất tiếng hỏi.

- Chúng ta đã bị vây khốn ở đây một tháng mà không thoát ra được.

Bạch my đạo nhân cất tiếng đáp.

- Ha ha, hóa ra không chỉ có chúng ta bị nhốt ở đây.

Bỗng nhiên một thanh âm truyền tới. sau đó một lão giả chớp mắt đã tới trước mặt đám người Nhạc Thành, ma khí toát ra tràn ngập.

- La Thiên đại yêu trung kỳ.

Nhạc Thành chăm chú nhìn người vừa tới.

- Hóa ra là Hoành Tiêu đạo hữu, chẳng lẽ ông cũng bị vây khốn ở đây sao?

- Ừ, hóa ra là Dương Trạch, ngươi bị vây khốn ở đây bao lâu rồi?
- Ừ, hóa ra là Dương Trạch, ngươi bị vây khốn ở đây bao lâu rồi?

Hoành Tiêu cất tiếng đáp rồi hỏi lại lão giả hắc bào kia.

- Chúng ta bị nhốt ở đây một tháng rồi, nơi này thật là quỷ dị.

Hắc bào lão giả cất tiếng nói.

- Ầm ầm.

Đúng vào lúc này, có một thanh âm chấn động vang lên.

- Chúng ta đi xem xem.

Hoành Tiêu Lão ma liền cất tiếng.

- Chúng ta cũng đi.

Bạch mi lão nhân nói xong liền cố ý nhìn Nhạc Thành và Xích Ngạo Tuyết một cái.

- Nhạc Thành đạo hữu, chúng ta có đi không?

Bạch mi lão nhân tiến tới Nhạc Thành cất tiếng hỏi.

Nhạc Thành trầm tư một lúc rồi nói:

- Được, chúng ta đi xem xem một lúc.

Một lát sau, đám người Nhạc Thành đã tới phía trước,ở đó có một cái động khẩu vô cùng lớn.

- Sơn động này hơi cổ quái, chúng ta cần phải nhìn kỹ một chút.

Bạch mi lão nhân nhìn động khẩu cất tiếng nói.

Đột nhiên Nhạc Thành do dự.

- Sao vậy, ngươi không dám đi vào sao?

Xích Ngạo Tuyết dùng truyền âm nói với Nhạc Thành, vẫn giữ khoảng cách với Nhạc Thành hơn trăm thước.

- Không liên quan đến ngươi, ngươi thích thì đi vào đi.

Nhạc Thành tức giận nói.

- Hừ, lá gan của ngươi thật là nhỏ.

Xích Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, thân ảnh sau đó lập tức biến mất.

Nhìn theo bóng lưng của Xích Ngạo Tuyết, Nhạc Thành liền tò mò, do dự một lúc sau, Nhạc Thành biến đổi thủ ấn trong tay, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.

Mà lúc này, Nhạc Thành đã ở bên trong Hạo Thiên Tháp, sau đó Hạo Thiên Tháp hóa thành một viên cát nhỏ, tiến vào trong sơn động.

- Mau nhìn, mau nhìn đi, đây chính là bạch thuật linh ô.

Đột nhiên truyền tới một thanh âm của Dương Trạch, thanh âm có vẻ hưng phấn không thôi.

- Đúng là bạch thuật linh ô.

Người của tiên đạo cũng lập tức nhỏ giọng nghị luận.

Nhạc Thành nghe mọi người nói thì nghĩ thầm, linh dược này nhất định vô cùng trân quý.

- Bạch thuật linh ô này ta muốn.

Hoàng Tiên cười nói, sau đó tiến về phía bạch thuật linh ô phía trước.

- Buông tay ra, bạch thuật linh ô này là của ta.

Một thanh âm vang lên, một thanh mang đã bắn về phía hoàng tiêu.

- Hừ.

Hoàng Tiêu hừ lạnh, thủ ấn biến đổi, tựa hồ như hắn đã sớm đề phòng có người đánh lén.