Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 150 : Bị người đánh

Ngày đăng: 23:54 21/04/20


- Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng ta giao cho các ngươi, hãy giáo huấn bọn chúng cho thật tốt, tuy nhiên đừng lộ ra thực lực, lúc trở lại còn phải giả vờ bị thương.

Nhạc Thành cất tiếng nói với bọn Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng.

Nhận được mệnh lệnh của Nhạc Thành, Khiếu Thiến Hổ và Tử Điện Mãng liền tiến lên, đối phó với mấy người này đối với bọn chúng dễ như trở bàn tay, tuy nhiên khiến cho mình bị thương thì hơi khó khăn.

- Tam tiểu thư, chúng ta chạy mau.

Nhìn thấy Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng tiên lên, Nhạc Thành nhanh chóng kéo Chu Hàm rời khỏi.

- Còn chạy sao?

Chu Trấn và Chu Yến nhìn thấy Nhạc Thành muốn chạy cùng với Chu Hàm thì nhanh chóng ngăn ở phía trước Nhạc Thành, sau đó lập tức chụp một chưởng về phía Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng.

- Các ngươi mau đuổi theo.

Chu Trấn và Chu Yến thấy bị hai người ngăn cản đành phải lập tức hô lên đuổi theo.

- Xoẹt.

Một tiếng vang lên, sau đó liên tiếp là những hư ảnh, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng hóa thành một hư ảnh ngăn mọi người, mà lúc này thân ảnh của Nhạc Thành cùng với Chu Hàm cũng đã biến mất.

- Nhạc Thành, chúng ta phải làm sao bây giờ, thật nguy hiểm.

Chu Hàm bị Nhạc Thành lôi kéo chạy vè phía trước liền quay đầu nói chuyện với Nhạc Thành.

Bây giờ Chu Hàm cũng quên mất ngọc thủ của mình bị Nhạc Thành nắm trong tay, chỉ lo chạy về phía trước. Chu Hàm cũng biết, Chu Trấn và Chu Yến mặc dù là ngũ tinh đấu vương nhưng mình không đánh lại bọn họ.

- Tam tiểu thư, yên tâm đi, Khiếu Thiên và Tử Long hai người cũng học qua một số đấu khí, bọn họ cũng sẽ không bị việc gì.

Cầm lấy ngọc thủ của Chu Hàm, Nhạc Thành cũng không muốn buông ra, trong lòng hắn không kìm được mà nghĩ tới Tư Mã Yên Nhiên, trước kia hắn cũng kéo tay nàng ta như vậy.

- Nhạc Thành, ngươi, ngươi mau buông tay ra.

Sau một lát, cuối cùng Chu Hàm cũng phát hiện ra bàn tay của mình bị Nhạc Thành nắm lấy thì không kìm được mà đỏ mặt lên.

- Xin lỗi tam tiểu thư, tại hạ muốn kéo tiểu thư chạy đi, tại hạ không phải cố ý.

Nhạc Thành bối rối sau đó buong ngọc thủ của Chu Hàm ra.

- Không có việc gì, ta không trách ngươi.

Chu Hàm thẹn thèng nói, ánh mắt không dám nhìn Nhạc Thành. Tử nhỏ đến lớn, ngoài cha mình ra, đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân kéo tay, đột nhiên trong đầu hỗn loạn, tim đập thình thịch.

Cũng may hiện tại đã cách Chu gia không xa, hai người im lặng quay lại Chu gia, sau đó trở lại trong sân.

- Nhạc Thành, Khiếu Thiên và Tử Long sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, thật là lo lắng, chúng ta đi xem đi.

Chu Hàm quay lại sân nhỏ xong nhịn không được xấu hổ nói với Nhạc Thành.

- Tam tiểu thư, bọn họ hẳn là không có chuyện gì, người cứ yên tâm làm được.

Nhạc Thành cất tiếng nói, trong lòng thầm nghĩ, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng có chuyện gì mới là lạ, chỉ hi vọng bọn hắn xuống tay nhẹ một chút để mình có thể tiếp tục ở Chu gia.

- Tam tiểu thư, chúng ta mới quay về

Nhạc Thành vừa dứt lời, Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng hai người đã quay về.

- Các ngươi bị làm sao vậy, trước hết để ta gọi người chữa thương cho các ngươi đã.

Nhìn thấy bộ dạng của Khiếu Thiên và Tử Long, Chu Hàm xíu nữa là phát khóc, chỉ thấy toàn thân của Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng đều có vết máu, trên mặt cũng xanh hồng một khối, xem ra vừa bị đánh nặng một trận.

- Không cần đâu tam tiểu thư, tại hạ là luyện dược sư, tại hạ sẽ chữa thương.

Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó lập tức truyền âm nói cho Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng.
- Nửa tháng sau nghi thức đính hôn của Chu Tuyết và Công Tôn công tử diễn ra, đến lúc đó Chu Hàm nhất định sẽ xuất hiện, có lẽ tân tứ phẩm luyện dược sư kia cũng đi kìm, đến lúc đó nhất định phải khiến cho bọn họ sống không bằng chết.

Chu Yến nói.

- Muội định làm như thế nào?

Chu Trấn cất tiếng hỏi, đối với muội muội ngoan độc của mình, Chu Trấn hiểu rất rõ.

Chu Yến nói:

- Chu Hàm tiện nhân này ỷ vào sự yêu thích của Công Tôn công tử mà hoành hành nhưng lần này nàng cự tuyệt, Công Tôn Công tử lại đính hôn với Chu Tuyết, muội tin rằng Công Tôn công tử cũng muốn chúng ta làm cho tiểu tiện nhân này xấu mặt.

- Muội muội, muội đừng làm cho thái quá là được, dù sao cũng có đại bá ở đây.

Chu Trấn bận tâm nói.

- Đại ca, huynh sợ cái gì, huynh cho rằng đại bá có thể bắt huynh sao? Con của hắn đã chết rồi, cả Chu gia hiện tại chỉ có mình huynh làm nam, huynh sợ gì chứ, Chu gia sớm muộn gì cũng thuộc về huynh.

Chu Yến mỉm cười nói.

Nhạc Thành sau khi trở lại phòng của mình thì khoanh chân ngồi trên giường, hiện tại hắn đã có tin tức của Công Tôn Báo truyền về từ Dược Thành, chỉ hiện tại không biết Yêu Huyên ở nơi nào để có thể nói cho nàng sớm chuẩn bị.

- Ngươi tìm ta sao, không phải ta đã tới rồi sao?

Một ánh sáng xanh lóe lên, sau đó một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt của Nhạc Thành.

- Yêu Huyên, ngươi làm sao biết rằng ta tìm ngươi?

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp vũ mị trước mắt, không phải Yêu Huyên thì ai vào đây?

- Ta nói rồi, trong một thời gian ngắn ngươi nghĩ gì ta đều biết.

Yêu Huyên khẽ mỉm cười nói.

- Thần kỳ như vậy sao?

Nhạc Thành không thể tưởng tượng được mà nhìn Yêu Huyên nói:

- Ta bây giờ muốn háo sắc với ngươi, ngươi có biết không?

- Nhạc Thành, ngươi mà nghĩ loạn thì ta không giáo huấn ngươi cho tốt thì không được.

Sắc mặt của Yêu Huyên bỗng dưng biến đổi, trừng lên nhìn Nhạc Thành.

- Ngươi biết chính xác như vậy sao, thật là kỳ diệu.

NHạc Thành vội vàng cười nói.

- A, Đông Phương Lạc Nhan không ở đây.

Không nhìn thấy Đông Phương Lạc Nhan, Nhạc Thành càng hoảng sợ, tiểu ny tử này không thể xảy ra chuyện gì.

Yêu Huyên nói:

- Yên tâm đi, nàng ở bên ngoài, ta đã bày ra kết giới, thực lực dưới ta tuyệt đối không thể làm nàng ta bị tổn thương.

- Yêu Huyên, Công Tôn Báo tại lễ đính hôn nửa tháng sau sẽ xuất hiện, ta có thể trà trộn vào, ngươi thì sao?

Nhạc Thành nói.