Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 170 : Cực Lạc Phượng Hoàng
Ngày đăng: 23:55 21/04/20
Nhạc Thành nhìn thấy ánh mắt của mọi người liền đi về phía bên trái, sau đó cũng mặc kệ những người thuộc Hắc Ám Thần điện mà tiến vào trong thang lầu.
- Hẳn là ở nơi này.
Nhạc Thành tiến vào trong bậc thang xong liền mỉm cười.
- Tại sao lại có một lối đi.
Bọn người Yêu Huyên kinh ngạc không thôi, các nàng không phát hiện ra hiện tượng dị thường.
- Chúng ta mau vào đi.
Nhạc Thành mỉm cười, đây chính là do Đông Phương Lạc Nhan nhắc nhở hắn, nếu như bảo vật nằm ở sâu trong lòng đất thì đây chính là cánh cửa ngầm.
Mọi người sau khi tiến vào thì khe hở đã khép lại, Nhạc Thành đi trên con đường bậc thang bằng đá, giống như là thông đạo tiến vào mặt đất vậy.
Kiến trúc to lớn như vậy, Nhạc Thành cũng không thể không kinh ngạc, bên trong cấm khu ngoại trừ ma thú và những khí độc thì không có vậ gì khác, kiến thúc này không biết được xây dựng bằng cách gì.
- Xoẹt.
Một ngọn lửa xuất hiện từ trong lòng đất, nhanh chóng hiện ra trước mặt mọi người.
- Chú ý, chết tiệt!
Nhạc Thành mở miệng la lớn, đồng thời thủ ấn trong tay ngưng tụ tạo ra một luồng Vô Thượng Chân Hỏa.
- Xuy Xuy.
Một ngọn lửa đốt cháy gặp phải Vô Thượng Chân hỏa trong tay của Nhạc Thành thì bị hư nhướclại.
- Nóng quá, đây rốt cuộc là lửa gì.
Tất cả mọi người kể cả Yêu Huyên đột nhiên cảm nhận mình giống như đang ở trong lòng lửa vậy, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, bọn họ liền vội vàng bố trí một thế trận phòng ngự. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sắc mặt của Nhạc Thành trở nên tái nhợt, luồng đại hỏa từ trong lòng đất toát ra kia quả là vô cùng cường hãn, không yếu hơn so với Vô Thượng Chân Hỏa bao nhiêu.
- Đây rốt cuộc là lửa gì mà mạnh như vậy.
Nhạc Thành thầm mắng một tiếng, những ngọn lửa bình thường gặp phải Vô Thượng Chân Hỏa của hắn đều sẽ bị phá hủy mà lửa này lại có thể chống lại Vô Thượng Chân Hỏa của hắn.
Trong lòng Nhạc Thành bắt đầu hơi đau đầu, xem ra mình cũng không cầm cự được bao lâu.
- Xoẹt.
Một bóng hình xinh đẹp phóng lên trước Nhạc Thành, đó chính là Đông Phương Lạc Nhan, toàn thân của nàng tràn ngập một luồng khí màu hồng.
- Lạc Nhan, ngươi trở về đi, chú ý đó.
Yêu Huyên thấy Đông Phương Lạc Nhan tiến lên thì kêu lên, sợ nàng xảy ra chuyện gì.
Yêu Huyên thấy Đông Phương Lạc Nhan tiến lên thì kêu lên, sợ nàng xảy ra chuyện gì.
- Lạc Nhan, ngươi mau tránh ra, coi chừng bị thương.
Nhạc Thành cũng la lớn, ngọn lửa quỷ dị này quả thật cường hãn vô cùng.
Đối với lời nói của hai người, Đông Phương Lạc Nhan tựa như là không nghe thấy vậy, đôi mắt của nàng cũng đóng chặt lại, toàn thân nuốt ngọn lửa trước mắt vào.
Áp lực trước cơ thể Nhạc thành lập tức biến mất, tất cả ngọn lửa bọc thành một trái cầu lớn, không thể công kích mọi người được nữa.
- Lạc Nhan.
Nhìn thấy Đông Phương Lạc Nhan bị vây ở trong cầu lửa, Nhạc Thành cũng chỉ có thể theo sát, những người khác cũng đi theo hắn.
- Nhạc Thành, Lạc Nhan thế nào, nàng ta có nguy hiểm không?
Yêu Huyên sốt ruột hỏi Nhạc Thành, nàng ở cạnh Lạc Nhan lâu ngày cho nên cũng rất yêu thích tiểu ny tử này.
- Nàng ta bị nhốt bên trong quả cầu lửa, chúng ta mau đuổi theo.
Nhạc Thành nói, hắn mơ hồ nghĩ rằng Đông Phương Lạc Nhan sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Một lát sau, mọi người đã theo con đường đá tới một khoảng không rất lớn, thoạt nhìn là một dãy núi vô cùng vô tận.
Nhạc Thành rung động trong lòng, chỉ thấy sau đó có một ngọn lửa đã đạt tới trình độ khủng bố.
- Nóng quá.
Mọi người một lần nữa cảm thấy cuồng nhiệt, tựa hồ như cũng bị ngọn lửa này làm cho phát sốt vậy.
- Nhạc Thành, ngươi xem xem, ngọn lửa toát ra từ đâu.
Yêu Huyên đột nhiên nói với Nhạc Thành, chỉ thấy khắp ngõ ngách bắt đầu xuất hiện những ngọn lửa.
- Có một cái khung xương.
Nhạc Thành đi tới trước thạch đài thì không thể tiến vào bên trong nửa bước, khí tức cường hãn khiến cho hắn không thể duy trì.
Thông Thiên Thử đi sát sau lưng Nhạc Thành, nhìn thấy cây cỏ màu hồng kia thì kinh ngạc nói với hắn:
- Chủ nhân, đây chính là Bất Tử Thảo trong truyền thuyết của Tháp Vĩnh hằng.
- Bất Tử Thảo, ngươi biết sao?
Nhạc Thành quay đầu hỏi Thông Thiên Thử.
- Chủ Nhân.
- Chủ Nhân.
Thông Thiên Thử kích động nói:
- Vĩnh Hằng cấm khu có một loại cỏ truyền thuyết chính là Bất Tử Thảo, chỉ có Thần tộc Phượng Hoàng đột phá tới thần thú mới có thể có bổn mạng linh thảo ở trong người, bổn mạng linh thảo này vĩnh viễn không chết, cho nên mới gọi là Bất Tử thảo, thứ này ma thú dùng trước tiên sẽ tăng thực lực rất nhiều, ngũ giai ma thú dùng nó vào có thể dốc toàn lực chống lại bát giai, cửu giai ma thú, nhân loại nếu dùng thì thực lực đột phá tới Đấu Thánh cũng không phải là vấn đề.
- Thần kỳ như vậy sao?
Nhạc Thành kinh ngạc hỏi, Thần Hoàng tộc đột phá tới thần thú sinh ra bổn mạng linh thảo, khó trách nó có liên hệ với tiểu ny tử Đông Phương Lạc Nhan này.
- Nhạc Thành, đây chính là Bất tử thảo, ta cũng nghe nói qua.
Yêu Huyên mỉm cười nói:
- Xem ra Bất Tử Thảo đã lựa chon Lạc Nhan.
- Ngươi cũng biết Bất Tử Thảo?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi:
- Có phải Bất Tử Thảo thần kỳ như vậy không?
- Phượng Hoàng cực lạc, Bất tử Hỏa điểu, ngươi có nghe nói qua không?
Yêu Huyên nói:
- Bất Tủ Thảo nếu như Phượng tộc và Thần Hoàng tộc ăn vào có thể tiến tới giai đoạn thần hú, ta bản chất là thượng cổ ma thú, nếu như ăn vào cũng có thể tiến tới thần thú tình trạng, ngươi nói có kỳ diệu không?
- Phượng Hoàng cực lạc, Bất Tử hỏa điểu.
Nhạc Thành lẩm bẩm nói, xem ra thiên phú của Phượng Hoàng tộc thật sự cường hãn.
- Xoẹt.
Ở giữa không trung, ngọn lửa bắt đầu lanh động, Bất Tử Thảo cũng bắt đầu nhảy lên.
- Khặc khặc, hóa ra đã có người tiến tới trước chúng ta, đây đúng là bất tử thảo.
Một thanh âm cười lạnh khẽ truyền tới.
- Sưu sưu.
Lại vài thanh âm xé giõ nữa, vài thân ảnh rơi xuống, chính là người của Quỷ Tông.
- Sưu, sưu, sưu.
Sau đó lại một nhân ảnh rơi xuống.
- oa oa, Bất Tủ Thảo, quả là Bất tử THảo.
Tất cả mọi người nhìn thấy Bất tử Thảo thì sáng mắt lên, vô cùng hưng phấn.
- Không xong , tất cả mọi người đã đến.
Sắc mặt Nhạc Thành biến đổi, cám dỗ từ Bất Tử Thảo quá lớn, mọi người nhất định sẽ ra tay tranh đoạt.
Sắc mặt Yêu Huyên cũng hơi trầm xuống, Đấu Tông nhiều như vậy thật là phiền phức.