Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 2 : Xuyên việt Huyền thiên đại lục

Ngày đăng: 23:53 21/04/20


Huyền thiên địa lục, đây là nơi mà thế giới ma pháp và đấu khí tung hoành, toàn bộ đại lục vô cùng rộng lớn, không ai biết Huyền Thiên Đại Lục lớn bao nhiêu, chỉ biết ở nơi này có nhân tộc, thú tộc còn có một số cổ tộc siêu cấp.

Bây giờ là giữa mùa thu, lá cây cũng đã vàng yêu, ở khắp nơi lá phong theo gió mà rơi, thoạt nhìn tạo ra một cảm giác tiêu điều. Lúc này ở trong tiều trấn, trong một đình viện bỗng nhiên truyền ra một tiếng khóc, tiếng khóc khiến cho người ta phải thương cảm và đau lòng.

Ở trong sân rộng có hàng chục người, nam có nữ có, ăn mặc cho thấy bọn họ đều là hạ nhân. Trong bọn họ có một trung niên nam nhân, sắc mặt tuy tức giận nhưng cũng đành chịu không biết phải làm gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Trung niên nam nhân này có tên là Nhạc Tử Sơn, là chủ nhân của đình viện này. Nhạc gia rơi vào trong tay của hắn thì ngoại trừ mấy cửa hàng nửa chết nửa sống ở bên ngoài thì Nhạc gia cũng chẳng hề có tiền nào khác thu vào, khiến cho Nhạc gia ngày càng lụn bại địa vị ở cái trấn nhỏ này.

Nhạc Tử Sơn thở ra một hơi, nếu như là mấy trăn năm trước thì làm sao có thể có chuyện như vậy phát sinh được. Khi đó Nhạc gia vô cùng mạnh mẽ, là một nhân tộc cường hãn ở trong Huyền Thiên đại lục. Chỉ trách thực lực của hắn quá thấp, không có cách nào khiến Nhạc gia được như năm xưa.

Bên cạnh Nhạc Tử Sơn là một cỗ thi thể, đó chính là thi thể của nhi tử Nhạc Thành của hắn. Mới cách đây không lâu, Nhạc Thành còn quỳ gối trước hắn, vậy mà sau đó bỗng nhiên lại lao đầu đụng vào tường, lúc hắn muốn cứu thì đã không còn kịp.

Ngồi khóc bên cạnh Nhạc Thành chính là lão người hầu Phùng Tẩu chứng kiến Nhạc Thành lớn lên từ nhỏ đến lớn và tiểu muội Tô Hân Nhi quan hệ rất tốt với y. Nhìn đứa con chết ở cạnh mình, hốc mắt của Nhạc Tử Sơn cũng đã sớm ứa nước mắt.

Ở trên mặt đất, Nhạc Thành tuổi tác chừng mười sáu mười bảy, bộ dáng cũng coi như là tuấn lãng, thân cao khoảng một thước bảy, thể trạng tuy không tính là to lớn nhưng rất rắn chắc. Lúc hắn nhắm mắt lại, cũng không còn khó coi như trạng thái uể oải của hắn khi còn sống.

- Tiểu thiếu gia, thiếu gia tại sao lại ngu ngốc như vậy, thiếu gia còn trẻ như thế, từ hôn thì đã sao chứ, phu nhân đem thiếu gia giao phó cho tiểu nhân, thiếu gia đi, sau này tiểu nhân biết đối mặt với phu nhân thế nào.

Phùng Tẩu ôm thi thể của Nhạc Thành mà không ngừng khóc lóc. Bà từ nhỏ đến lớn đã chăm sóc cho Nhạc Thành, sớm coi Nhạc Thành như đứa con của mình, lúc này bà đau lòng thế nào không cần nói cũng biết.

- Biểu ca, huynh thật là ngu ngốc, huynh đáp ứng muội rồi mà vẫn không làm.

Tiểu muội Tô Hân Nhi mười sáu tuổi của y cũng khóc nức nở.

Không ít người hầu cũng khóc thút thít, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đối với bọn họ rất tốt, đối đãi bọn họ cũng không giống như là đối với người hầu.
- A.

Đầu của Lục Phong kịch liệt đau nhức, giống như bị chùy đánh vào vậy, người cũng ngất đi.

- Ta không chết, đây là nơi nào, tu vi của ta tại sao toàn bộ không còn nữa mà lại tới nơi này.

Lục Phong suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện này, hắn chỉ biết vốn định bảo vệ linh hồn thoát khỏi thiên lôi, ai ngờ Thiên lôi nuốt linh hồn rồi tiến nhập vào trong hư không, khi tỉnh lại thì mọi chuyện đã thay đổi.

- Lúc này lại có một linh hồn rất yếu, vừa vặn ta hiện tại cũng rất suy yếu, trước hết hay nuốt linh hồn này rồi nói sau.

Lục Phong khống chế linh hồn của mình, từ từ hướng về một linh hồn khác mà nuốt đi.

Một lúc lâu sau, Lục Phong cũng phải mất không ít công phu mới nuốt được linh hồn kia, trí nhớ của linh hồn này cũng toàn bộ quán chú vào trong đầu của hắn.

- Hóa ra nơi này đã không còn là Hoa Hạ, đây là Huyền Thiên đại lục, là một thế giới khác, linh hồn bất diệt của ta đã xuyên tới dị giới.

Lục Phong lẩm bẩm nói.

Đúng thế, ta độ kiếp thất bại đã có kỳ tích xuyên qua, hơn nữa nhờ thân thể này, từ nay về sau ta có thể ở trên Huyền Thiên lục địa mà khai sáng ra một truyền kỳ mới.