Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 347 : Hàn ngọc bí quyết (1)

Ngày đăng: 23:56 21/04/20


Ở đảo này phong cảnh cũng không tệ lắm, Nhạc Thành đi dạo chung quanh, thì xung quanh nơi này là một vùng hải vực, Nhạc Thành thấy ở đây cũng không ít ma thú.

Trầm Linh sau khi rời khỏi đảo, sắc mặt nàng do dự một chút, sau đó đi về phía chỗ của sư phụ.

- Linh nhi, ngày hôm qua tuyển người như thế nào rồi.

La Phương nhìn Trầm Linh nói, lúc này vị trí Cốc chủ bởi vì có ba thần nữ, cho nên việc chuyển giao tự nhiên có phiền toái hơn không ít.

- Sư phụ, người này thể chất cũng được, thời điểm con giúp hắn đưa đấu khí tiến vào trong cơ thể, nhưng có chút kỳ lạ.

Trầm Linh nói.

- Thật không, thể chất tốt mới có thể chống cự Bích thủy hàn đàm lạnh lẽo. Nguồn: https://truyenfull.vn

La phương nói.

- Sư phụ, không biết ở trong cốc bảy ngày, người này có chống nổi không.

Trầm Linh nhìn La Phương hỏi.

- Chắc không được, mạnh nhất cũng chỉ ba ngày mà thôi, người thường không thể hấp thu khí lạnh nhiều lắm, nhưng nếu kỳ tích xuất hiện, thì có thể vượt qua bảy ngày, đến lúc đó thể chất của hắn bị thay đổi, mới có thể giúp cho chúng ta, người có thân thể thuần âm đột phá bình chướng cuối cùng.

La Phương nói.

- Như vậy, nếu hắn không thể kiên trì bảy ngày, thì sẽ chết sao.

Trầm Linh nói.

- Không sai, nếu hắn không thể chống cự được hơi lạnh của Bích thủy hàn đàm, nước ở đó lạnh vô cùng thì chính là chết, trăm ngàn năm qua những người tiến vào Bích thủy hàn đàm chưa từng có người còn sống đi ra.

La Phương thở dài.

- Sư phụ, như vậy đối với bọn họ không công bình.

Trầm Linh thở dài một hơi nói.
- Sư phụ, con đi đây.

Trầm Linh chậm rãi thở dài một hơi nói.

- Hai ngày sau chính là ngày Bích Thủy hàn đàm mở ra, đến lúc đó hy vọng có kỳ tích phát sinh.

La Phương nói.

Thầm thở dài một hơi, Trầm Linh rời khỏi, nàng có thuần âm thân thể, có thể tu luyện hàn ngọc bí quyết so với người khác nhanh hơn gấp trăm lần, nhưng nàng cũng mất đi nhiều thứ lắm. Nàng biết người bình thường ở Bích thủy hàn đàm bảy ngày, điều này căn bản là không có khả năng.

- Sưu.

Trở lại nơi ở, Trầm Linh biến sắc, trong phòng Nhạc Thành không biết đi đâu, chung quanh tiểu đảo bình thường cũng có một ít nhị, tam giai ma thú, bởi vì hơi thở trên người của mình, ma thú không dám lên bờ. Nhưng lúc này mình không có ở đây, đám ma thú này có thể đem tiểu tử này đi rồi sao.

- Xích.

Trong lúc Nhạc Thành đi dạo quanh bãi biển, Trầm Linh thần sắc biến đổi, thân ảnh như điện biến mất tại chỗ.

- Ngươi làm sao đi đến nơi này, ở chung quanh đây có không ít ma thú.

Trầm Linh từ giữa không trung nhảy xuống bên người Nhạc Thành.

- Ta nhàm chán quá, đi dạo một chút, sau đó nằm xuống.

Nhạc Thành nằm ở trên bờ cát, mở to mắt nhìn Trầm Linh nói.

- Ngươi không sợ ma thú sao.

Trầm Linh nhìn Nhạc Thành nói.

- Yên tâm, ma thú không dám ăn ta, nếu không ta khiến cho nó hối hận.

Nhạc Thành khẽ cười nói.

- Đi thôi, nơi này rất nguy hiểm, trở về thôi.

Trầm Linh nói, nhìn Nhạc Thành, Trầm Linh càng ngày càng nghi hoặc, nàng cả thấy hắc bào nam tử này quá bí ẩn.

- Hai ngày sau muốn ta làm cái gì.