Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 359 : Thất biến linh đan (2)
Ngày đăng: 23:56 21/04/20
Trầm Linh kinh ngạc nhìn Nhạc Thành cùng Thái thượng trưởng lão đối khẩu, lúc này, trong lòng nàng đã sớm loạn hỗn vô cùng, nhìn thấy Thái thượng trưởng lão đang hỏi mình, nàng cũng bối rối trả lời.
- Ngươi là thần nữ Hồ điệp cốc, hôn sự của ngươi không phải do mình, không được người trong cốc đồng ý, ngươi không thể đáp ứng.
Áo lam lão phụ nhìn chăm chú vào Trầm Linh, lập tức nói:
- Linh nhi, không được phép của ta, ngươi tuyệt đối không thể cùng tiểu tử này thành thân.
- Lão yêu bà, ngươi đừng quá đáng, Linh nhi đáp ứng rồi, ngươi dựa vào cái gì không đáp ứng.
Nhạc Thành nhịn không được trong lòng tức giận, lập tức nói:
- Nếu Linh nhi đáp ứng, cho dù, các ngươi ngăn trở, ta bình định luôn Hồ điệp cốc.
- Tiểu tử ngươi dám, ngươi đừng quá cuồng vọng.
Áo lam lão phụ nhất thời nổi giận, hung hăng nhìn Nhạc Thành.
- Nhạc Thành, không thể bất kính với Thái thượng trưởng lão.
Trầm Linh lập tức trừng mắt nhìn Nhạc Thành một cái, sau đó nhìn áo lam lão phụ nói:
- Thái thượng trưởng lão, Nhạc Thành không phải cố ý mạo phạm, người tạm cho tha hắn.
Trầm Linh trong lòng không khỏi vì Nhạc Thành mà lo lắng, nếu Thái thượng trưởng lão giận dữ, Nhạc Thành có thể bị Thái thượng trưởng lão đánh chết.
- Hừ, Linh nhi, ngươi thật đúng là giúp đỡ tiểu tử này sao.
Áo lam lão phụ hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Linh một cái.
- Lão yêu bà, ta cũng không muốn cùng ngươi nhiều lời, ta đi đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Thành nói, ba ngày sau Hồ điệp cốc cùng U Minh tông, Nhạc Thành tin tưởng Hồ điệp cốc này sẽ đến cầu mình, đến lúc đó không tới phiên nàng không đồng ý.
Nhạc Thành tất cả cũng là vì thiên ngoại thiên thạch, hắn biết thiên ngoại thiên thạch đang ở trên người Trầm Linh, Nhạc Thành nhất định nghĩ biện pháp lấy được, nếu trực tiếp cùng Hồ điệp cốc nói ra thiên ngoại thiên thạch, thì có thể Hồ điệp cốc sẽ lên giá.
- Còn muốn chạy sao, lưu lại thất biến ma linh quả, ta cho ngươi rời khỏi Hồ điệp cốc.
Áo lam lão phụ sắc mặt trầm xuống nói.
La Phương do dự một chút, lập tức nhìn áo lam lão phụ, vừa rồi Thái thượng trưởng lão vẫn đang nổi trận lôi đình, lúc này tựa như không có việc gì, không biết là như thế nào nữa.
- Phương nhi, ngươi cảm thấy tiểu tử này thế nào.
Áo lam lão phụ lập tức nhìn La Phương hỏi.
- Thái thượng trưởng lão, tỷ nói đến Nhạc Thành sao, muội thấy hắn hơi điên cuồng một chút, ngay cả Thái thượng trưởng lão dám chống đối.
La Phương nhất thời không biết Thái thượng trưởng lão hỏi có cái ý tứ gì, đành phải thăm dò nói.
- Chỉ chống đối thôi sao, là cuồng nhân mới đúng, nhưng hắn có tiền vốn.
Áo lam lão phụ lập tức nhìn Trầm Linh nói:
- Linh nhi, ta hỏi ngươi một lần, có phải chính ngươi cũng quyết định đi theo tiểu tử này.
- Thái thượng trưởng lão, con...
Trầm Linh nhìn thấy Nhạc Thành cùng Thái thượng đối khẩu, liền như đang nằm mơ vậy, lúc này nàng vẫn chưa có phục hồi tinh thần lại.
- Ngươi thành thật trả lời là được rồi.
Áo lam lão phụ nói.
- Thái thượng trưởng lão, Linh nhi quả thật là từng đáp ứng hắn, nếu là ở hàn đàm bảy ngày đi ra, con liền…
Trầm Linh do dự nói.
- Tốt lắm, nằm mơ ngươi cũng muốn đi cùng hắn sao.
Áo lam lão phụ nói:
- Biết ta vì cái gì phản đối hắn cưới ngươi không, cho dù là hắn có thất biến ma linh quả trợ giúp thuần âm thân thể, ta cũng không đồng ý.
- Không biết.
Trầm Linh lắc lắc đầu.
- Đó là nghĩ đến ngươi, ngươi là thần nữ Hồ điệp cốc, có được thuần âm thân thể, hơn nữa thiên phú của ngươi cho dù không có thất biến ma linh quả, ba mươi năm sau muốn tới đạt cửu tinh thập tinh đấu tôn đều không có vấn đề gì, đến lúc đó Hồ điệp cốc lại có một siêu cấp cường giả, nhưng nếu ngươi cùng hắn đi rồi, đối với Hồ điệp cốc mà nói là một cái tổn thất lớn nhất, cho dù ba ngày sau ta tình nguyện cùng U Minh tông khai chiến, cũng không muốn cho ngươi rời khỏi Hồ điệp cốc.
- Thái thượng trưởng lão, Linh nhi chính là người của Hồ điệp cốc, Linh nhi sẽ không rời khỏi Hồ điệp cốc.
Trầm Linh nói, nàng từ khi lớn lên sinh hoạt ở tại Hồ điệp cốc, muốn bắt nàng rời khỏi Hồ điệp cốc, nàng cũng vô cùng luyến tiếc.