Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 502 : Ta thua ngươi thắng(2)
Ngày đăng: 23:57 21/04/20
- Bất chấp.
Sắc mặt của Nhạc Thành trầm xuống thủ ấn của hắn lập tức dồn dập mà đánh ra sau đó lập tức thu hồi vào trong bản thể.
Ở giữa không trung một con rồng lớn trực tiếp nhảy ra, đấu khí trên thân của Nhạc Hạo bị con rồng lớn thôn phệ, ngay lập tức thân thể Kim Long trở nên ảm đạm.
- Độn địa phù, độn địa.
Thủ ấn của Nhạc Thành đánh ra, ngay lập tức thân ảnh của hắn quay thành một cái vòng sáng, vượt không gian hướng về phía lòng đất.
- Ngao.
Ở giữa không trung con rồng lớn gào thét xung quanh khí tức lập tức tràn ngập, ngay lập tức đuổi theo Nhạc Thành.
- Đáng chết.
Nhạc Thành thầm mắng một tiếng, sau đó thân ảnh của hắn bỗng nhiên trở nên chậm hơn rất nhiều, cũng may đã cách mặt đất mấy chục thước, vượt không gian vào trong lòng đất.
- Ngao.
Ở giữa không trung con rồng lớn gào thét một tiếng, sau đó thân ảnh tiến nhập vào trong lòng đất.
Thân hình khổng lồ tiến vào trong lòng đất, đột nhiên mặt đất hiện ra một khe hở, cả lòng đất trở nên chấn động kịch liệt.
Ở trên mặt đất Long cốc, đã có một khe hở thật dài, khe hở này có độ rộng rất nhiều, chiều sâu như không đáy.
- Ngao.
Một tiếng rồng ngâm vang lên thật lớn, thanh âm giống như từ trong lòng đất cửu u vậy.
Ở trên mặt đất không ngừng đong đưa, cả căn phòng chuyển động không ngừng.
- Mấy cường giả này thực lực thật là cường hãn.
Nhìn thấy khe hở dưới lòng đất, ba mươi vạn hộ vệ Thanh Long ở xung quanh cũng hít một hơi lạnh.
Mà lúc này, Nhạc Thành cảm thấy buồn bực, không ngờ con rồng này lại lợi hại như thế, thủ đoạn của hắc y thanh niên này thật là bất phàm.
- Ta lại muốn nhìn ngươi, có thể đuổi theo ngươi rất xa.
Nhạc Thành hừ lạnh trong lòng, sau đó thủ ấn của hắn hơi biến đổi, thân ảnh cứ như vậy mà chuyển động.
- Ngao.
- Ta cũng may mắn thôi.
Nhạc Thành rõ ràng nhất nếu như vừa rồi không dùng độn địa phù thì người thua có lẽ cũng là mình, vừa rồi Kim Long thân thể trên người của Nhạc Hạo bị suy yếu hắn mới có thể đánh bại, lực phòng ngự của người này thật là cường hãn.
- Không có gì may mắn, ta thua là thua.
Nhạc Hạo cất tiếng nói.
- Nhạc Hạo, ngươi không có chuyện gì chứ?
Nhạc Duy cuối cùng cũng đến bên cạnh Nhạc Hạo.
- Gia gia, con không sao, chỉ là con đã thua, làm mất thể diện của Nhạc Tề lão tổ.
Nhạc Hạo nói với Nhạc Duy.
- Thi đấu thì phải có thua có thắng, không cần quá để ý, Nhạc Tề lão tổ có lẽ đã sớm đoán ra.
Nhạc Duy cất tiếng mà nói.
- Nhạc Thành, ngươi đã chiến thắng, chỉ là bây giờ ngươi cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực, ngươi nên nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa ta sẽ tìm ngươi kể một số chuyện.
Nhạc Duy do dự một lát rồi nói với Nhạc Thành.
- Được, ta đi trước.
Nhạc Thành lúc này cần nghỉ ngơi, bây giờ nếu như không điều tức khôi phục thì đối với tu vi về sau sẽ vô cùng có hại.
- Nhạc Thành, ngươi không sao chứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hỏa Lão thả người tới cạnh Nhạc Thành mà hỏi.
- Không có chuyện gì, Hỏa Lão chúng ta vè trước thôi.
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó hắn cũng thả người mà trở về.