Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 959 : Phùng Tẩu, Nhạc Thành giúp người báo thù

Ngày đăng: 00:00 22/04/20


Nhạc Thành đã sớm theo dõi thực lực của một nghìn người này, phần lớn đều là nhất tinh nhị tinh Thanh Đồng còn hơn một trăm người là cửu tinh thập tinh Đấu Tông, chính là những thực lực cuối cùng giúp cho Viễn Cổ Hổ Tộc.

- Nhạc Thành, thả Hổ Mãnh lão tổ ra, bằng không ta sẽ giết nàng.

Ánh mắt của Hổ Kình bị Tiểu Song nhìn Hổ Mãnh, lúc này nhìn thấy Hổ Mãnh lão tổ đã bị rơi vào trong tay đối phương, hắn khiếp sợ vô cùng.

- Nhạc Thành, huynh không cần phải lo cho muội, Phong thúc đã bị người của Hắc Ám Thần Điện bắt đi, huynh phải mau đi cứu Phong thúc.

Lúc này Vân Phỉ Phỉ đang tuyệt vọng, bỗng nhìn thấy Nhạc Thành thì nàng hiện ra vẻ kích động.

Nàng mơ hồ mình lùi đến phía của Viễn Cổ Hổ Tộc rồi bị bắt cùng với Phong thúc, là bởi vì Nhạc Thành, cho nên nàng đã vượt mấy nghìn dặm tới báo tin, không ngờ lại bị bắt.

Bị nhốt ở đây, trong lòng nàng vẫn hi vọng không biết có thể gặp người ở trong Huyền Thiên nội lục hay không. Bị nhốt ở trong này, nàng chỉ hi vọng là hắn đến cứu mình, nhìn thấy hắn là được rồi.

Cho nên trong khoảng thời gian này, ngược lại nàng lại hơi mong đợi, hắn nhất định là biết nàng bị vây ở đây, nếu hắn có thể tới Phong thúc thì có thể nhìn thấy hắn, nếu lần này không bị bắt chỉ sợ không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy hắn.

- Phỉ Nhi, muội không có chuyện gì chứ?

Nhạc Thành nghe thấy lời nói của Vân Phỉ Phỉ thì sắc mặt hơi biến đổi, Phong Thúc quả nhiên là bị Hắc Ám Thần Điện mang đi, nhưng kết quả này cũng nằm trong dự kiến của Nhạc Thành, Huyền Thiên nội lục có người của Hắc Ám Thần Điện tới, dĩ nhiên Hắc Ám Thần Điện cũng sẽ bắt một người.

- Ta không sao, huynh không cần lo cho ta, bọn họ thực lực rất mạnh, huynh không nên mạo hiểm, mau đi cứu Phong thúc đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Vân Phỉ Phỉ từ một nơi xa cất tiếng nói với Nhạc Thành.

- Phỉ nhi, muội không cần phải lo lắng, muội sẽ không sao đâu.

Nhạc Thành cất tiếng nói với Vân Phỉ Phỉ.

- Có những lời này của huynh là đủ rồi, thực sự huynh không cần phải lo cho ta.

Vân Phỉ Phỉ nghe thấy lời nói của Nhạc Thành, mặc dù bị nhốt ở trong tay Hổ Kình nhưng lại nở ra một nụ cười.

- Nhạc Thành, mau thả Hổ Mãnh lão tổ ra, sau đó vĩnh viễn không xâm phạm vào Viễn Cổ Hổ Tộc nữa thì ta sẽ tha cho nữ nhân này, nếu không thì ta sẽ cho ngươi nhìn thấy nàng chết trước mặt ngươi.

Hổ Kình chăm chú nhìn Nhạc Thành mà nói.
Nhạc Thành đột nhiên có một dự cảm xấu, vội vàng hướng về phía Vân Phỉ Phỉ mà hỏi.

Nhìn thấy nét mặt gấp gáp của Nhạc Thành, trái tim của Vân Phỉ Phỉ liền đập mạnh, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy nét mặt này của Nhạc Thành, lần đầu tiên chính là lần đầu tiên hắn tới Vân gia tham dự chuyện của Hoàng gia và Nhạc gia, mà đây là lần thứ hai.

Đối với chuyện quan hệ giữa Phùng tẩu và Nhạc Thành, Vân Phỉ Phỉ vẫn thường xuyên nghe Phùng tẩu nói đến, Nhạc Thành coi Phùng tẩu như là người mẹ thứ hai, bây giờ Phùng Tẩu bị Nhạc Thành đánh chết dĩ nhiên là hắn có phản ứng.

- Nhạc Thành, Phùng tẩu đã bị giết chết, muội không biết là ai đánh chết nhưng nhất định là trong số họ.

Vân Phỉ Phỉ chỉ vào đám người Hổ Kình.

Nhạc Thành nghe Vân Phỉ Phỉ nói thì trên khuôn mặt liền hiện ra quang mang, Nhạc Thành mang theo một mảng thanh mang bao vây lấy Hổ Kình, sau đó mang theo Vân Phỉ Phỉ, trong chớp mắt đã tới gần đám người Yêu Huyên.

Đặt Vân Phỉ Phỉ xuống, Nhạc Thành thực hiện một pháp quyết, ngay sau đó nguyên thần phân thân hóa thành một thanh mang tiến vào bên trong.

- Phùng tẩu, Phùng tẩu, ta giúp người báo thù, Nhạc gia sẽ giúp người báo thù.

Sắc mặt của Nhạc Thành trở nên âm u vô cùng, người xung quanh lúc này có thể nhận ra trên người của Nhạc Thành tràn ngập sát khí, ánh mắt từ từ biến thành màu đỏ sậm.

Trong đầu của Nhạc Thành lúc này đã hiện ra từng lời nói của Phùng tẩu, còn có nụ cười hiền lành của Phùng tẩu nữa, Nhạc Thành vẫn nhớ câu nói đầu tiên của Phùng tẩu với mình:

- Tiểu thiếu gia, cậu rốt cuộc đã tỉnh lại, hù chết Phùng tẩu, thế nào có đói bụng không, để Phùng tẩu đi làm đồ ăn cho cậu.

Đây là câu nói đầu tiên hắn nghe được ở Huyền thiên đại lục, đó là một khuôn mặt già nua, trên khuôn mặt đó có vẻ cao hứng. Nhạc Thành nhớ lại thì vẫn mồn một trước mắt. Bát kể bà quan tâm Nhạc Thành trước kia hay là quan tâm mình thì tình nghĩa này nhất định phải báo.

- Hắc Ấm ma huyết tộc Hắc Ấm ma huyết tộc.

Nhạc Thành bất chợt cười lớn lên, tiếng cười này tràn ngập sát ý và lãnh ý, giống như là tiếng cười kinh khủng nhất trên cõi đời này.