Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 39 : Thất tình đoàn tụ

Ngày đăng: 21:07 20/04/20


“Sư huynh……” Nhìn thấy đám người quen thuộc, Tiết Mật nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, sắc mặt tái nhợt.



“Các ngươi làm gì vậy?” Huyền Vũ tức giận nói, sau đó vội vàng đi sang bên kia đỡ Tiết Mật đứng dậy, “Không sao chứ?” Hỏi xong đem trọng kiếm cắm trên mặt đất, bày ra tư thế nghênh chiến.



Nhìn cái tay chói mắt của nam tử kia đặt trên cánh tay nữ tử, Thích Vô Thương trong mắt huyết sắc chợt lóe, bàn tay khẽ nhúc nhích muốn ra tay.



“Vô Thương!” Cảnh Trung Lưu giữ chặt tay hắn, biểu tình ngưng trọng lắc lắc đầu.



Nhưng một khắc nhìn thấy trong mắt nam tử lại hiện lên một mạt màu đỏ, bỗng sợ hãi, nắm tay hắn càng chặt, “Sao càng ngày càng……” Không có nói hết, nhưng ý tứ bọn họ đều hiểu được.



Nhìn đáy mắt lo lắng của Cảnh Trung Lưu, nam tử đột nhiên tỉnh táo lại, tay chậm rãi thả lỏng xuống, chắp ra sau lưng, nhìn chăm chú vào một nam một nữ phía đối diện, môi mím chặt, không nói một lời.



Thấy hắn như vậy, Cảnh Trung Lưu cũng không có nhiều lời, chính là trong mắt ưu sầu càng sâu, thời điểm quay đầu nhìn về phía Tiết Mật, cũng đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Tiết sư muội, ngượng ngùng, vừa nãy chúng ta ở xa nghe thấy tiếng đánh nhau, liền vội vàng lại đây xem xét một phen, lại vừa lúc thấy các ngươi cùng hắc lân xà linh thú cấp năm triền đấu, dưới tình thế cấp bách mới ra tay, không nghĩ tới khi đó các ngươi chiến đấu cũng vừa vặn chấm dứt, thật có lỗi!”



Nghe Cảnh Trung Lưu giải thích, sắc mặt Tiết Mật hơi chuyển biến tốt đẹp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cười nói, “Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi cũng là lo lắng cho chúng ta.”



Huyền Vũ ở một bên, tay nắm trọng kiếm vẫn không có thả lỏng, dưới tình thế cấp bách? Đều là người tu chân sẽ xuất hiện sai lầm như vậy sao?



“Vậy các ngươi đến Ngọc Linh sơn là có chuyện gì thế?” Tiết Mật lại hỏi.



“Chúng ta nghe tin ngươi cùng tỷ tỷ đem Ngọc Linh sơn lần nữa chấn hưng, qua vài ngày sẽ tổ chức đại điển trọng chấn Ngọc Linh sơn, nên đến trước mấy ngày để chúc mừng.” Cảnh Trung Lưu cười nói.



“Thật không? Cám ơn, vậy cùng ta đi lên đi, tất cả mọi người ở trên núi.” Tiết Mật vui vẻ nói.



“Ha hả, đây là việc thứ nhất, thứ hai chúng ta có chuyện muốn nhờ……” Cảnh Trung Lưu tiếp tục nói.



“Chuyện muốn nhờ? Cái gì?” Tiết Mật nghi vấn nói, Lung Nguyệt cốc cái gì không có a, thế nhưng đi cầu Ngọc Linh sơn.



“Ách, phải…..” Còn chưa nói xong, Cảnh Trung Lưu liền cảm thấy một trận nóng rực phóng vào người hắn, suy nghĩ một lát vẫn là bất đắc dĩ thở dài, “ Thôi đi lên gặp tỷ tỷ ngươi rồi nói sau.” Có thể lừa gạt được nhất thời nhưng có thể lừa gạt được cả đời sao? Cảnh Trung Lưu ngẩng đầu nhìn Thích Vô Thương, ánh mắt ủ dột.



Thấy nam tử căn bản không có nhìn về phía hắn, Cảnh Trung Lưu đành phải cười khổ lắc đầu, “Tiết sư muội, chúng ta đây lên trước, ngươi cứ ở lại, Vô Thương hẳn là có chuyện muốn nói với ngươi.”



Nghe vậy, Tiết Mật nhịn không được toàn thân phát run, nhưng ánh mắt chỉ nhìn Cảnh Trung Lưu, không liếc lung tung.



Thích Vô Thương nghe hắn nói, bàn tay cũng nắm thật chặt, không có phản bác.



“Được rồi, Thương Lan, chúng ta đi lên đi!” Trước khi đi còn cho Thích Vô Thương một ánh mắt, chỉ có một cơ hội.
Trên đường, Tiết Mật cố gắng chạy theo mấy người Vũ Văn Tắc, đầu óc cũng không tự giác hồi tưởng tình tiết trong tiểu thuyết.



Trong sách là không có chuyện cầu thân này, lúc ấy Tiết Linh được Vũ Văn Tắc trợ giúp trọng chấn Ngọc Linh sơn, người Lung Nguyệt tiến đến chúc mừng, nhưng sang ngày thứ hai người Lung Nguyệt cốc cùng Tiết Linh đều không thấy, Vũ Văn Tắc tìm kiếm chung quanh cũng không thấy, sau lại mới biết, nguyên lai bị bọn Cảnh Trung Lưu bắt đi Lung Nguyệt cốc.



Lúc ấy Thích Vô Thương vì muốn có Tiết Linh, trực tiếp xuất ra chi bảo trấn cốc của bọn họ, thất tình đoàn tụ.



Đó là một loại linh hoa, trong đời chỉ có một lần ra hoa và chỉ ra có hai đóa, một xanh một đỏ, xanh là hoa đực đỏ là hoa cái, quanh năm không rụng. Chỉ cần nữ tử đem máu cho hoa cái ăn, nam tử đem máu cho hoa đực ăn, hai người sẽ đối với đối phương sinh ra dục niệm. Thất tình đoàn tụ, ý là hai người phải giao hợp bảy bảy bốn chín ngày mới có thể giải độc này.



Đúng vậy, nhưng mà chỉ có thể, bởi vì nếu một trong hai người sinh tình, qua bốn chín ngày, trong cơ thể sẽ lưu lại dư độc. Mỗi đêm trăng tròn, dư độc sẽ phát tác, lúc phát tác thì sống không bằng chết. Chỉ có cách làm cho người kia yêu thương mình, lại giao hợp thêm bảy ngày nửa thì mới có thể hoàn toàn giải trừ độc tố. Nếu hai người đều vô tình, vật thực dễ dàng, chứng mình độc của thất tình đoàn tụ tại lúc bảy bảy bốn chín ngày kia đã giải trừ.



Nhớ lúc trước khi xem tiểu thuyết chỉ lúc này mới có thịt, Tiết Mật còn có điểm kích động. Nhưng hiện giờ loại sự tình này phát sinh trên người tỷ tỷ nàng cùng…… Sư huynh, nàng chỉ có vô tận lo âu cùng sốt ruột, vì sao nội dung vở kịch thay đổi nhiều như vậy, nhưng vẫn trở lại quỹ đạo bình thường, điều này làm đáy lòng nàng sinh ra một cỗ cảm giác vô lực.



Không ngủ không nghỉ đến hai ngày sau, đám người Tiết Mật rốt cục cũng tới Lung Nguyệt cốc.



Sau khi Tiết Mật cầm giải dược chướng khí đưa cho đám người Chu Tước, đoàn người nhanh chóng tiến vào trong cốc.



Lại không nghĩ tới ở miệng cốc đụng phải đám người Cảnh Trung Lưu.



“Lận sư huynh, tỷ tỷ của ta nàng có ở trong hay không?” Biết Cảnh Trung Lưu khó ăn, Tiết Mật chuyển hướng Lận Thương Lan ở một bên, bi thương hỏi.



“Ngươi đừng hỏi…..” Lận Thương Lan nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn nàng.



Nhìn hắn thế này, Tiết Mật chẳng lẽ còn không rõ, Vũ Văn Tắc ở một bên trực tiếp phát ra công kích như gió xoáy hướng vào đám người kia.



Một hồi đại chiến nháy mắt bắt đầu.



Tiết Mật thấy mọi người đánh nhau, nhưng lại là loại phương thức liều mạng, trong lòng gấp không chịu nổi. Nhưng càng lo lắng Tiết Linh, vì thế thừa dịp lúc mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, phóng thẳng vào nơi trồng thất tình đoàn tụ.



Mới vừa tìm được địa phương bí ẩn kia, ở ngoài cổng, Tiết Mật liền nhìn thấy tay Tiết Linh đang hướng tới đóa hoa màu lửa đỏ.



“Tỷ tỷ! Không cần!”



Nhìn thấy Thích Vô Thương ngăn trước mặt nàng, Tiết Mật biết nàng không phải là đối thủ của hắn, dưới tình thế cấp bách nháy mắt biến mất tại chô, ngay sau đó xuất hiện bên cạnh Tiết Linh, vội vàng bắt tay nàng.



“Tê…….”