[Tứ Đại Danh Bộ] Đàm Đình Hội

Chương 6 :

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


1.



Chu Bạch Tự trở về Vũ Dương thành, mệt mỏi như vừa bôn hành cả ngàn dặm đường gió bụi.



Bạch Hân Như cũng không dám hỏi gì y. Nàng hiểu rất rõ con người Chu Bạch Tự, y rất ít khi buồn bực tức giận, mỗi một giờ một khắc, y đều có thể tìm ra những lý do để vui vẻ hưng phấn, rất hiếm khi thấy gương mặt y mang thần sắc tang thương như phong sa trên đại mạc như vậy. Mỗi khi nam tử này buồn bực, thì không ai có thể xóa đi được dấu vết đó.



Ngoại trừ thời gian...



Bạch Hân Như liếc thấy ngoài cửa có mấy cánh hoa anh đào rơi xuống.



Chợt nghe Chu Bạch Tự trầm giọng hỏi: “Vụ án của Tạ Hồng Điện ra sao rồi?”.



“Tạ Hồng Điện bị người ta ra tay ám sát trong lúc hoàn toàn không hề phòng bị, nhưng dù sao tỷ ấy cũng là một nữ bộ đầu, trước khi chết còn kịp dùng máu viết một chữ ‘vũ’ trên mặt đất”.



“Chữ ‘vũ’?”.



“Phải. Những chữ bên dưới còn chưa kịp viết nốt thì đã đoạn khí”.



“Đúng là chữ ‘vũ’ chứ?”.



“Có thể là chữ ‘vũ’ cũng có thể là một chữ khác bắt đầu bằng chữ ‘vũ’!”.



Chu Bạch Tự động tâm hỏi tiếp: “Truy Mệnh tam gia đã đến Ông Gia khẩu chưa?”.



“Đến rồi. Hoàng bảo chủ cũng đến nữa. Phu nhân Bạch Hoa Hoa của Hoàng bảo chủ cũng muốn gia nhập với bọn muội. Muội liền cười cười nói, nếu Hoàng phu nhân cũng gia nhập thì Thất Cô phải đổi thành Bát Cô rồi. Huynh biết Truy Mệnh tam gia nói gì không? Ông ấy bật cười ha hả bảo: ‘Nếu mà đổi thành Bát Bà [1] thì càng hay hơn đó!’ Huynh thử nghĩ xem, Truy Mệnh tam gia dù sao cũng là võ lâm tiền bối mà thật là khuyết đức! Mấy tỷ muội bọn muội đã mắng cho ông ấy một trận...”.



Bạch Hân Như tuy nói liền một hơi không ngừng như vậy, nhưng vẫn để ý liếc nhìn Chu Bạch Tự, thấy y chẳng buồn quay sang nhìn mình lấy một cái, mà chỉ dõi mắt ra nhìn mấy đám mây lững lờ trôi ngoài cửa sổ, dù không hiểu tại sao, nhưng thực sự nàng cảm thấy rất đau lòng.



“Cả Bạch Hoa Hoa xưa nay hiếm khi xuất đầu lộ diện cũng ra mặt rồi à?” Chu Bạch Tự vẫn nghiêm túc hỏi.



“Phải đó”.



“Có điều tra được đầu mối gì không?”.



“Nghe chưởng quầy của khách sạn đó nói, thì từng có một nữ tử đến tìm Tạ Hồng Điện, hai người đã nói chuyện trong phòng của Tạ Hồng Điện rất lâu. Nữ tử ấy, thân hình rất thướt tha yểu điệu, nhưng gương mặt thì dùng sa đen che kín. Hai người còn gọi cả rượu thịt bưng lên nữa, xem ra Tạ Hồng Điện đã bị nữ tử này hạ sát cũng nên”.



Chu Bạch Tự lại khẽ động tâm.



“Hiện giờ Truy Mệnh tam gia đang đến nha phủ điều tra xem rốt cuộc có ai biết Tạ Hồng Điện hẹn gặp người nào ở Ông Gia khẩu hay không? Rốt cuộc tỷ ấy đến Ông Gia khẩu vì chuyện gì? Tỷ ấy đang điều tra vụ án gì nữa?”.



“Ồ!”.



Chu Bạch Tự khẽ liếc trộm bóng hình của vị hôn thê đang ngây người nhìn ra cửa sổ. Thân hình thanh tú ấy, gương mặt tròn trịa đều đặn ấy, làn da trắng như tuyết ấy, y đã từng yêu say đắm... nhưng mà giờ đây y lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hiền dịu của nàng.



Lòng y như thắt lại, đau đớn vô cùng.



Bạch Hân Như nhìn thấy đám mây đa tình vương vấn nơi lưng chừng núi cuối cùng rồi cũng bay đi, khẽ thở dài một tiếng, hờ hững hỏi: “Hôm nay Lam trấn chủ và Ân trại chủ quyết chiến thế nào?”.



Chu Bạch Tự đột nhiên dẫm mạnh chân một cái, chỉ thốt ra một chữ: “Hòa!”.



Bạch Hân Như nghe giọng Chu Bạch Tự có vẻ không vui, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ u uẩn, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.




Song chưởng của Lam Nguyên Sơn phát ra những luồng kình phong mạnh mẽ, đẩy lùi thế công cuồng bạo của Ân Thừa Phong. Nước đã ngập ngang đầu gối y, những hòn đá cuội dưới lòng suối được dòng nước chảy qua rửa sạch, sáng bóng lên như vẩy cá.



Tên tiểu tử này không cần mạng nữa hay sao...



Ân Thừa Phong phẫn nộ gầm lên như mãnh thú, kiếm hoa đâm xuống mặt nước. Lam Nguyên Sơn lùi ra giữa dòng, toàn thân bao phủ giữa làn khói nước, nội lực phát huy đến đỉnh điểm, thế nước và thế gió đã biến cả thành chưởng lực của y.



Tên tiểu tử này không cần mạng, nhưng ta thì không muốn chết!



Lam Nguyên Sơn dùng chưởng lực đánh xuống dòng suối làm nước bắn tung tóe lên mặt Ân Thừa Phong. Thị tuyến họ Ân liền lập tức bị mờ đi, không còn thấy Lam Nguyên Sơn ở đâu, chỉ thấy bóng lam bào thấp thoáng giữa những hạt nước long lanh.



Ân Thừa Phong chợt nhớ tới Ngũ Thái Vân.



Hai hàm răng y ngậm chặt mớ tóc xõa, dồn hết nỗi đau trong lòng hóa thành kiếm thế, cho dù là có ngàn vạn tên Lam Nguyên Sơn, y cũng phải bắt y chết một ngàn lần, một vạn lần.



Lam Nguyên Sơn nhảy xuống nước, vốn định mượn hoa nước bắn lên che mờ thị tuyến của Ân Thừa Phong, sau đó mượn thế gió tăng cường chưởng lực, để toàn lực phản kích, nhưng tình hình lại không được như y mong muốn.



Hoa nước bắn tung tóe, Ân Thừa Phong không nhìn rõ y, nhưng chính y cũng không thể nhìn thấy kiếm của Ân Thừa Phong.



Giữa con suối đã xuất hiện mấy điểm hồng, nhưng rồi lại bị dòng nước cuốn đi trong nháy mắt. Máu này là máu của Ân Thừa Phong, cũng có cả máu của Lam Nguyên Sơn nữa.



Dòng nước đục ngầu ở Quan Đao khê thấm ướt thanh y lam bào, hoa nước bắn tung tóe.



5.



Ân Thừa Phong dùng kiếm, Lam Nguyên Sơn dùng đôi nhục chưởng, đó là vì Ân Thừa Phong luyện kiếm, còn sở trường của Lam Nguyên Sơn là một thân công lực thâm hậu.



Trong trận chiến sáng sớm nay, Quyết Trận Kiếm của Ân Thừa Phong đã bị Lam Nguyên Sơn chấn gãy, thanh kiếm y đang cầm lúc này, là tiện tay đoạt được của một đệ tử Thanh Thiên trại muốn cản y lại.



Đây chỉ là một thanh kiếm bình thường.



Kiếm bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được áp lực của Viễn Dương thần công của Lam Nguyên Sơn.



Thế nên kiếm gãy đoạn, mảnh vụn bắn tung tóe lên không.



Mảnh vụn bắn về phía Lam Nguyên Sơn, cũng có một số bắn về phía Ân Thừa Phong.



Hai người đều quên cả đau đớn, đang định toàn lực giết chết đối phương. Mà giờ đây Ân Thừa Phong đã mất kiếm, coi như đã mất đi hơn nửa võ công. Lam Nguyên Sơn cản y lại, vung chưởng chém mạnh xuống.



“Keng!”.



Cổ tay Ân Thừa Phong đột nhiên có thêm một thanh tiểu kiếm, đây chính là Chưởng Lý Kiếm của Ân Thừa Phong.



Lúc Lam Nguyên Sơn phát hiện trong chưởng của Ân Thừa Phong có kiếm, muốn tránh thì đã không còn kịp nữa, chỉ nghe Ân Thừa Phong vừa đâm thanh tiểu kiếm ra, vừa rít lên: “Ta phải cùng chết với ngươi”.



Lam Nguyên Sơn thầm thở dài một tiếng, nhắm nghiền hai mắt, vung chưởng chém xả xuống. Y thực sự không thể ngờ rằng mình lại cùng chết với Ân Thừa Phong một cách bất minh bất bạch như vậy.



--------------------------------------------------------------------------------



[1] Bà tám : ý chỉ người nói nhiều lắm chuyện.