[Tứ Đại Danh Bộ] Khai Tạ Hoa

Chương 12 : Đại văn lý

Ngày đăng: 00:56 19/04/20


Truy Mệnh dùng sách lược mạo hiểm này để đoạt lấy tiên cơ, nguyên nhân chủ yếu là vì chàng biết võ công của Triệu Yên Hiệp cực cao, mỗi loại binh khí đều dùng nhuần nhuyễn ứng tâm đắc thủ, đặc biệt là đại hạo câu trên tay y lúc này.



Móc câu trong tay Triệu Yên Hiệp có lúc biến thành trường côn vũ động như cuồng phong tảo lạc diệp, có lúc lại biến thành trường kiếm tinh quang rực rỡ như phi long tại thiên, có lúc thì biến thành Tam Tiết côn, Miến đao, Cửu Tiết tiên, Song giản... Còn cước pháp của chàng lại không thay đổi, đấy là còn chưa tính đến thần công Di Sơn Hoán Nhạc vẫn còn chưa thi triển của đối phương, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, e rằng tất sẽ thảm bại chứ chẳng nghi.



Huống hồ, còn có Ngô Thiết Dực ở bên đang ngầm vận tụ Lưu Bị Mượn Kinh Châu thần công chờ cơ hội tập kích.



Chàng quyết định phải tốc chiến tốc thắng, trước tiên dùng kế dụ địch đả bại Triệu Yên Hiệp.



Một người có thể học được một thân bản lĩnh từ năm mươi tư vị sư phụ chẳng ra gì, phần thiên tư này, tuyệt đối không thể xem nhẹ.



Kích này của Truy Mệnh vẫn còn lưu lại một phần công lực.



Chính chàng cũng không nắm chắc chiêu này có hiệu quả như mình mong muốn hay không.



Vạn nhất thất bại, cũng phải đề phòng đối phương phản kích!



Có điều một chiêu này của Truy Mệnh, đích thực đã làm Triệu Yên Hiệp thất thố.



Trong sát na đó, y liền vứt bỏ vũ khí, công lực Di Sơn Hoán Nhạc lưu chuyển khắp châu thân. Đây vốn là cách đánh ngọc thạch câu phần, lưỡng bại câu thương: bất kể Truy Mệnh đánh y mạnh thế nào, y cũng hóa giải đi nửa phần kình đạo, rồi dùng nửa phần kình đạo còn lại phản kích đối phương.



Có điều hành động của Truy Mệnh lại hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của y.



Chàng đột nhiên thay đổi phương hướng, bất ngờ và thần kỳ giống như vừa mới khựng lại giữa không trung khi nãy vậy. Chỉ thấy bóng chàng lướt tới, hai bên eo đã kẹp lấy Tiêu Lượng và Phương Giác Hiểu, đoạt lộ phóng vút đi!



Thần công Di Sơn Hoán Nhạc của Triệu Yên Hiệp đã vận lên cực điểm, đang đợi ứng phó với phi cước của Truy Mệnh, chẳng ngờ địch nhân lại không phát ra công thế mà y chờ đợi.



Tất cả chỉ diễn ra trong thời gian điện quang hỏa thạch, Truy Mệnh đã chộp lấy hai người Tiêu, Phương. Nếu như không có Ngô Thiết Dực ở đó, chàng nhất định có thể thoái lui an toàn.



Nhưng Ngô Thiết Dực đã có chuẩn bị từ trước, lặng lẽ bổ tới, song chưởng một trước một sau kích vào bối tâm Truy Mệnh.



Truy Mệnh trúng phải chưởng đầu tiên của y, nhưng cũng kịp nương đà bổ người về phía trước, né khỏi chưởng thứ hai.



Chưởng kình của Ngô Thiết Dực phải mượn lực mới có thể phát huy tối đa hiệu quả, chưởng đầu tiên của y vốn không có lực để “mượn”, chưởng thứ hai lại đánh trượt, tính ra, cũng chỉ có ba phần kình đạo kích trúng lưng Truy Mệnh.



Nhưng như vậy cũng đủ để chàng thọ thương.



Chàng nghiêng người về phía trước, mượn kính lực của Ngô Thiết Dực phía sau lao vút đi, khí huyết nhộn nhạo.



“Vù!”.



Truy Mệnh há miệng phun ra một đạo huyết tiễn.



Lúc này Triệu Yên Hiệp đang lướt người tới chặn ngay trước mặt chàng.



Búng máu này, phun ra hoàn toàn không có dấu hiệu gì báo trước, lại nằm đúng mặt y. Triệu Yên Hiệp nhất thời không kịp né tránh, chỉ kịp đưa tay lên cản lại. Nhưng cũng chỉ cản được một nửa, còn lại một nửa đã bắn trúng mặt y.



Triệu Yên Hiệp lập tức cảm thấy mặt mình đau rát, trước mắt đỏ rực một màu máu, không biết bị thương chỗ nào, không thể luyến chiến, vội vàng tung mình nhảy ra sau.



Truy Mệnh mượn lực một chưởng của Ngô Thiết Dực vận kình phun máu đả thương Triệu Yên Hiệp, nhưng do quá gấp nên cũng không kịp vận tập bản thân công phu, vì vậy Triệu Yên Hiệp cũng không bị thương nặng lắm, chỉ là lúc này mặt y đầy máu, nên nhìn dáng vẻ cực kỳ đáng sợ mà thôi.


Lãnh Huyết nhìn thấy hai hàng lệ chảy trên má phấn của nàng.



Chàng lập tức cảm thấy hối hận vô cùng: “Mình không nên làm nàng giật mình như vậy, nàng không phải đang ngủ, mà là đang khóc...”.



Tại sao nàng phải khóc một mình ở đây?



Tập Mai Hồng vội vàng đưa tay áo lên lau nước mắt, không để cho Lãnh Huyết nhìn thấy, đứng dậy chạy vào trong bếp, chỉ ném lại một câu: “Huynh ngồi xuống”.



Lãnh Huyết cảm thấy hoang mang lạ thường, nhưng cảm giác hoang mang này lại thân thiết như một lãng tử đã lưu lạc lâu ngày trở về nhà vậy. Lúc này trời đã dần sáng bảnh, chàng bèn dùng hai ngón tay dập tắt ngọn đèn.



Lúc này Tập Mai Hồng cũng bưng lồng hấp bước ra, trong không khí lành lạnh và ánh sáng dịu dàng của buổi sáng sớm, thân hình yểu điệu của nàng lại càng thêm thanh thoát, trên tay bưng một lồng thức ăn khói nghi ngút.



Trong lồng có gà, có rau, còn có cả thịt, khiến người ta chỉ nhìn mà chưa ăn cũng đã cảm thấy ấm áp vô cùng.



Số thức ăn này là do lúc ăn uống ở Hóa Điệp lâu, Tập Mai Hồng nghĩ đến Lãnh Huyết đã đợi nàng cả đêm mà không ăn uống gì, rồi lại lo lắng sau khi đến sơn cốc trồng Bá Vương Hoa không có cơ hội ăn chút gì cho đỡ đói lòng, nên đã đặc biệt chuẩn bị cho chàng.



Có lẽ do chủ nhà này bỏ đi quá vội vàng, nên các đồ làm bếp và củi vẫn còn rất đầy đủ.



Đây là lần đầu tiên Tập Mai Hồng xuống bếp, trước đây nàng chưa từng bao giờ chưng thức ăn cho phụ thân hay chính bản thân nàng bao giờ.



Lãnh Huyết nhìn số thức ăn trước mặt, trong lòng thầm cảm thấy ấm áp, để biểu đạt tình cảm không biết nên biểu đạt thế nào trong lòng cho nàng biết, chàng chậm rãi ăn từng miếng, từng miếng một ngay trước mặt Tập Mai Hồng.



Trong ánh sáng tịch mịch của buổi sáng sớm, hai người ngồi đối diện nhau, không nói tiếng nào.



Tập Mai Hồng khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười nhất kín đáo, phải nhìn kỹ mới phát hiện được. Nàng đang nghĩ: “Ly Ly tỷ tỷ, ta đã nghe lời tỷ rồi”. Trước khi rời khỏi Hóa Điệp lâu, Ly Ly đã từng khuyên Tập Mai Hồng một câu: “Cần phải ôn nhu, dịu dàng một chút”.



Lãnh Huyết đã xông pha nơi rừng đao núi kiếm bao năm nay, nhưng chàng chưa từng biết được cảm giác “nhà” kỳ diệu thế nào, chàng cũng chưa từng được hưởng thụ diễm phúc có một nữ tử chưng đồ ăn cho mình như vậy. Thế mà, giờ đây cả hai cảm giác ấy lại cùng lúc dâng lên trong lòng chàng.



Cảm động làm chàng ăn hết sức ngon miệng, quên cả tán thưởng.



Chàng liếc thấy Tập Mai Hồng ngồi hướng lưng vào những tia nắng ban mai, khiến chàng nhìn không rõ gương mặt nàng, chỉ lờ mờ cảm nhận được nét mặt nàng lúc này vô cùng dịu dàng, giống như một đóa hoa vừa được sương đêm tắm cho ướt đẫm vậy.



Trong lòng Lãnh Huyết dâng lên một cảm giác yêu thương vô hạn.



“Nàng đang nghĩ gì?”.



Chàng không tự kềm chế nổi cảm xúc của mình, muốn đưa tay ra, nắm lấy cánh tay mềm mại của nàng.



Thế nhưng nàng đột nhiên kêu lên một tiếng.



Lãnh Huyết giật mình đánh thót, tưởng rằng bàn tay mình đã chạm phải tay nàng, nhưng định thần nhìn lại mới biết là không phải.



Chỉ thấy hai mắt Tập Mai Hồng sáng bừng lên: “Không đúng! Không đúng! Nhà bếp ở đây thứ gì cũng có, mà sao cả một chút bụi cũng không thấy nữa? Chủ nhà không phải đã sớm bỏ đi vì dịch bệnh rồi hay sao? Chỉ có những người nghèo khổ mới sống ở nơi thế này, vậy tại sao lại có đầy đủ hết các đồ gia cụ thế kia nhỉ?”.



Mấy câu nói này của nàng, làm cho Lãnh Huyết ngây người ra như đá.



Từ lúc đưa Tập Mai Hồng vào nhà, đến lúc chàng mệt mỏi trở về sau cả đêm tìm kiếm, cả hai lần, trong mắt chàng chỉ có mình Tập Mai Hồng, hoàn toàn không để ý gì đến những chuyện khác.



Thế nhưng theo như lời Tập Mai Hồng, thì căn nhà này rất đáng nghi ngờ.