Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Chương 220 : Ma quỷ bám ngườ
Ngày đăng: 16:09 19/04/20
Cũng bởi vì năm trăm vạn này, từ ngày đó Cung Quý Dương giống như một con quỷ bám lấy Sầm Tử Tranh, vừa lấy lý do đòi nợ, cũng thuận nước đẩy thuyền mà theo đuổi cô.
Chuông tan học vừa vang lên, Sầm Tử Tranh nhanh chóng thu dọn sách vở chạy ra khỏi phòng học……
“Tử Tranh…..” Tinh Nghiên tinh mắt lập tức gọi cô lại: “Cậu muốn đi đâu chứ, chúng ta đi xem phim đi!”
“Hôm khác đi, Tinh Nghiên, mình….Mình đang có việc gấp phải đi trước!” Sầm Tử Tranh sau khi bỏ lại những lời này, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Thật sự là cô cũng không có việc gấp gì, chỉ vì tránh né âm hồn bất tán Cung Quý Dương, cái tên kia sẽ xuất hiện mọi lúc trước mặt cô, giống như mỗi ngày đều rất nhàn rỗi, khiến cho cô phòng tránh không kịp, quan trọng hơn là, cô rất sợ cái tên kia nói ra chuyện mình thiếu nợ anh ta năm trăm vạn.
Ai, Sầm Tử Tranh không những than thở vận mệnh của mình, biết rõ hành vi của anh ta là bắt chẹt người khác, nhưng chính bản thân mình lại không có biện pháp nào khác, dù sao cúc áo kia cũng rất xa xỉ.
“Tử Tranh!”
Đang lúc miên man suy nghĩ, giọng nói của Thư Tử Hạo truyền đến, Sầm Tử Tranh sợ đến mức buông lỏng tay, sách vở đột nhiên rơi xuống đất…..
“Tử Tranh, em làm sao vậy?” Thư Tử Hạo sau khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Sầm Tử Tranh như vậy, vội vàng chạy đến bên, cùng cô cúi xuống nhặt sách vở.
“Tử Hạo, là anh à…..” Sầm Tử Tranh thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng là cái tên ác ma kia chứ, sau khi nhìn anh bằng ánh mắt thân thiết, cô nhẹ nhàng cười: “A….., em không sao…..”
Nói xong liền đứng dậy, không ngờ trước mắt cảm thấy choáng váng, thân thể lắc lư một hồi…..
“Tử Tranh!” Sắc mặt Thư Tử Hạo cả kình, cánh tay duỗi ra ôm Sầm Tử Tranh vào trong lòng: “Sắc mặt của em không tốt, anh đưa em đi bệnh viện!”
Giờ phút này, xung quanh họ là các bạn học đứng lại xem náo nhiệt, ánh mắt chỉ trỏ cùng với những lời lẽ khiến Sầm Tử Tranh hận không thể lập tức biến mất ở trên Trái đất này.
“Em…..” Cô ấp úng, không biết phải nói cái gì cho tốt.
“Tranh Tranh, lên xe đi, ở đây có nhiều người tập trung như vậy, anh rất dễ lỡ miệng đó!” Cung Quý Dương vô cùng kiên nhẫn nói, trong giọng nói lười biếng lộ ra chút hơi thở uy hiếp.
Sầm Tử Tranh trợn mắt nhìn Cung Quý Dương, một lát sau, sau khi trong lòng cô thầm mắng một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn mạnh mẽ mở cửa xe….
“Tử Tranh, em muốn đi cùng với anh ta?” Thư Tử Hạo lập tức giữ chặt cánh tay cô, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cô hỏi.
“Thật xin lỗi, sau này em sẽ giải thích với anh!” Sầm Tử Tranh khó xử nhìn thoáng qua Thư Tử Hạo, không tình nguyện đứng bên cạnh chiếc xe.
“Tử Tranh…..” Âm thanh của Thư Tử Hạo hòa lẫn vào trong tiếng khởi động xe.
Cung Quý Dương ở một bên lái xe, trên môi gợi lên ý cười, sau khi nhìn gắt gao khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh, mới cười nói: “Như thế nào? Còn đang lo lắng vì món nợ năm trăm vạn kia sao, thật ra, món nợ này hoàn toàn có khả năng xóa bỏ!”
Sầm Tử Tranh đột nhiên xoay đầu hướng về phía Cung Quý Dương, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời…..thật sự là anh ta cũng có lòng từ bi sao?
Cung Quý Dương cười rạng rỡ, một động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra chí khí của một người quý tộc, ngôn ngữ ra lệnh khiến cho Sầm Tử Tranh muốn đánh cho anh một trận tơi bời…..
“Chỉ cần em làm bạn gái anh, tất cả sẽ không truy cứu nữa……”