Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Chương 36 : Khinh người quá đáng
Ngày đăng: 16:09 19/04/20
“Leila, những trang phục cao cấp trong bộ sưu tập này, bởi vì đi theo con đường cao cấp, cho nên tôi cho rằng nên truyền bá rộng rãi thêm, nói cách khác nó là một khái niệm để đề cao thiết kế, dùng một loại khái niệm để khuếch đại thị trường thiết kế!”
Sau giữa trưa yên tĩnh, ve ở trên cây ra sức kêu gào, dùng âm thanh huyên náo để tô điểm thêm cho mùa hạ, ánh mặt trời long lanh xuyên qua tấm kính chiếu vào giữa phòng họp.
Trước màn hình lớn trong phòng họp, một nhân viên PR đang nói lên quan điểm của mình, chỉ thấy cô ấy ở một bên không ngừng nói còn một bên không ngừng dùng ánh mắt để liếc nhìn Sầm Tử Tranh đang ngẩn người!
Qua một lúc lâu sau, nhân viên PR này rốt cuộc cũng nói xong quan điểm mới của bản thân nói xong, mà tất cả nhân viên cũng đưa ánh mắt sang nhìn Sầm Tử Tranh, lại ngoài ý muốn phát hiện ra, nhà thiết kế chính luôn xem công việc là sinh mệnh của mình lại đang chìm đắm trong suy nghĩ.
“Leila……”
Elena cảm thấy có chút không bình thường, vội vàng kéo kéo góc áo của cô, những hội nghị truyền bá ý tưởng này Sầm Tử Tranh rất coi trọng, tại sao hôm nay lại mất hồn như vậy?
Hả?
Sầm Tử Tranh bừng tỉnh, sau đó cô ý thức được mình đã thất thần trong buổi hội nghị, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt xin lỗi…..
“Ngại quá, mời cô nói lại về cái khái niệm vô vừa nói xong, cảm ơn!”
Nhân viên PR và những nhân viên khác trao cho nhau ánh mắt hoang mang, sau đó lại lặp lại quan điểm của bản thân.
Không ngờ, giọng nói của nhân viên PR còn chưa cất lên, Sầm Tử Tranh hơi hơi nhíu mày, rõ ràng đây không phải là khái niệm truyền bá mà cô thích.
“Tôi không đồng ý việc dùng sức mạnh để khuếch đại thị trường, hơn nữa tôi lại càng không đồng ý với việc đem những trang phục Leila – J cao cấp trưng bày theo những sản phẩm Leila dạng trung, những tác phẩm Leila là ý tưởng của tôi, luôn dùng ý tưởng thiết kế tao nhã, những trang phục Leila của cửa hàng đều là những trang phục nữ giới xa xỉ đắt tiền là một mặt, nhưng quan trọng nhất muốn để khác hàng thưởng thức được cái đẹp, tôi nghĩ nên kéo dài những ý tưởng thiết kế trang phục cùng với khái niệm truyền bá!”
Rất nhanh cô đã điều chỉnh được tâm trạng của mình, vùi đầu vào công việc quan trọng nhất đó là triển khai quảng bá trang phục, mà quá trình truyền bá vẫn đang trong giai đoạn thảo luận.
Nhân viên PR sau khi nghe như thế, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý với ý tưởng của Sầm Tử Tranh, dù sao cô cũng là khách hàng, hơn nữa còn là nhà thiết kế chính, đương nhiên cũng sẽ có quyền lên tiếng!
“Đúng rồi, người mẫu bên đó đã chuẩn bị thế nào rồi?” Sầm Tử Tranh hỏi nhân viên PR.
“Cũng đã vào vị trí rồi, nhưng mà…..” Nhân viên PR có chút khó nói.
“Nhưng cái gì?” Sầm Tử Tranh sắc bén hỏi.
“Chúng tôi đã liên lạc với tất cả người mẫu, nhưng chỉ có Ngả Mễ là chúng tôi không mời, bởi vì ngày hôm đó cô ấy bận bay qua Italy để trao giải, chúng tôi đã làm rất nhiều việc, nhưng dường như tiểu thư Ngả Mễ không nể chút tình cảm nào!” Nhân viên PR thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
“Cái gì? Ngả Mễ sẽ không đến?”
Trong mắt Sầm Tử Tranh hiện sự bất mãn, người hiểu rõ cô nhìn vào sẽ biết đây chính là dấu hiệu cô sắp nổi giận.
Quả nhiên, chỉ thấy tư liệu đang cầm trong tay cô ném ‘bộp’ một tiếng xuống bàn, giọng nói sắc bén:
“Hẳn là mấy người biết Ngả Mễ nên mặc bộ sưu tập nào? Leila – J ‘Mộng Thường’ muốn có số lượng lớn trên toàn cầu, nhưng để có mỹ cảm cùng tính kinh điển thì chỉ có thân phận của Ngả Mễ mới thích hợp, nhưng mà, hôm nay mấy người lại nói với tôi là sẽ không đến? Mấy người nhìn thời gian xem, ngày giới thiệu sản phẩm sắp đến gần rồi!”
Những người biết Sầm Tử Tranh luôn hiểu rõ, cô luôn nghiêm khắc đối với công việc, cố gắng để cho mọi thứ hoàn mỹ, cô là một người dịu dàng nhưng trong công việc chính là một người nữ cường nhân kiên quyết không bao giờ lùi bước.
“Nhưng mà Leila, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng người đại diện của Ngả Mễ không chấp nhận, chúng tôi cũng đã làm mọi chuyện, chẳng lẽ đi mời môt người mẫu quốc tế nổi tiếng?” Nhân viên PR khó xử nói.
“Không được!” Sầm Tử Tranh bác bỏ, trong mắt là sự kiên trì không nhân nhượng: “Biểu hiện và phong cách của những người mẫu khác trên sàn tôi cũng đã xem qua, chỉ có khí chất của Ngả Mễ là tương đối phù hợp, tôi mặc kệ mấy người dùng cách nào, nhất định phải mời được Ngả Mễ đến!”
“Này……Leila, không phải tất cả mọi người đều có khả năng mua những sản phẩm của Leila, cô không biết được thái độ của người đại diện Ngả Mễ có bao nhiêu kiên quyết, huống chi ngày đó lại trùng với ngày trao giải, đây là điều quan trọng nhất!” Nhân viên PR có ý muốn thuyết phục Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, ánh mắt càng thêm sắc bén…..
“Tôi mời công ty PR đến là để giải quyết mọi chuyện, chứ không phải tạo thêm phiền phức cho tôi, nếu việc nhỏ này mấy người không thể giải quyết được, vậy thì tôi cũng nên xem xét có nên hủy bỏ hợp đồng hay không!”
“Leila……” Trên mặt nhân viên PR lộ ra hoảng sợ, nói quanh co không biết phải làm sao.
Mà Elena cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Sầm Tử Tranh…..hôm nay cô ấy làm sao thế? Tại sao hôm nay lại nôn nóng và mất kiên nhẫn như thế? Những từ ngữ uy hiếp này làm sao có thể thốt ra từ miệng Sầm Tử Tranh được?
Không khí phòng họp đang lâm vào tình trạng khẩn trương và lung túng, lại nghe thấy một tiếng cười trầm thấp truyền đến từ cửa!
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ nhần thấy Cung Quý Dương lười biếng dựa vào cửa, tươi cười nhìn Sầm Tử Tranh!
“Oa…..”
Trong phòng họp truyền đến tiếng than thở, bọn họ đều nhận ra người đàn ông cao lớn này chính là tổng giám đốc Cung thị tài phiệt, kích động đứng ngồi không yên.
Mà người đứng ngồi không yên nhất lại chình là Sầm Tử Tranh, cô nhìn bóng dáng yêu mị của Cung Quý Dương, một lực lớn vô hình bao phủ lấy bản thân…..
Anh ta lại muốn làm gì?
Cung Quý Dương không khó để nhìn ra vẻ mặt khó chịu và cảnh giác của Sầm Tử Tranh, khuôn mặt dịu dàng tuấn tú của anh khẽ mỉm cười mê người, tao nhã đi lên phía trước……
Nhưng mà khi anh còn chưa kịp đến gần, Sầm Tử Tranh đã đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Elena, thông báo cho bảo vệ mời vị tiên sinh Cung này đi ra ngoài!”
Elena đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người…..
Cuối cùng là Leila muốn thế nào? Người ta đường đường là một tổng giám đốc, làm sao có thể kêu bảo vệ đuổi đi được chứ?
“Còn đứng ở đây làm gì?” Sầm Tử Tranh nhìn thấy Elena đứng ngẩn người lại càng thêm tức giận.
“Leila, cái này……….Cái này không được hay cho lắm…..” Elena khó khăn nói.
Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, vẻ mặt càng thêm khó coi, vừa muốn nói cái gì đó, liền bị giọng nói dịu dàng của Cung Quý Dương cắt đứt…..
“Tranh Tranh, em bắt người của công ty PR làm việc đó là không thể, nếu bọn họ có thể mời đến được, thì đã sớm mới đến rồi!” Trong mắt anh là ý cười, sau khi nói xong câu đó, lại xoay đầu hướng về phía nhân viên PR nói một câu: “Có phải không?”
Nhân viên PR sau khi nghe thế, liên tục gật gật đầu, còn mang theo vẻ mặt vô cùng cảm kích……thì ra đây chính là tổng giám đốc Cung thị tài phiệt, thật sự là rất đẹp trai, được làm việc dưới quyền anh thì đúng là rất hạnh phúc rồi!
Sầm Tử Tranh quay đầu nhìn bộ mặt háo sắc của nhân viên PR, càng thêm cau mày khó chịu, ngay sau đó, lại nhìn về phía Cung Quý Dương, giọng nói lạnh lùng:
“Tiên sinh Cung, dường như nơi này không phải là Cung thị tài phiệt, không cần anh ở nơi này khoa tay múa chân, mời anh đi ra ngoài cho!”
Một câu vô nghĩa cô cũng không thèm nói với anh, trực tiếp chỉ tay về phía cửa!
Nhưng mà, Cung Quý Dương cũng không nhanh không chậm kéo cánh tay của cô xuống, ngay sau đó liền bao lấy thân hình nhỏ bé của cô, trong nháy mắt áp sát vào da thịt lạnh lẽo của cô……
“Anh làm gì đấy?” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn rút tay lại nhưng lại bị nắm thật chặt!
“Buông ra!” Cô tức giận trừng mắt với anh, gò má càng thêm ửng hồng vì hành động không e dè gì của anh……
Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều dừng lại ở trên hai người!
Cung Quý Dương cười quỷ dị cúi thấp đầu, hơi thở nam tính cao phủ lấy cô, ho hấp nóng bỏng dừng lại bên tai cô…..
“Tranh Tranh, lần này anh đến là để giúp em giải quyết, đuổi anh đi thì em sẽ phải hối hận đó nha!”
Sầm Tử Tranh chợt nghiêng người, né tránh khỏi hơi thở khiến cho cô cảm thấy bất an, giọng nói mơ hồ: “Anh có ý gì?”
“Ngả Mễ!” Cung Quý Dương thoải mái nói!
Sầm Tử Tranh chợt thở gấp một tiếng, lập tức nhìn về phía Cung Quý Dương, trong ánh mắt có chút vui mừng: “Ngả Mễ? Anh có thể giúp tôi mời Ngả Mễ đến sao?”
Cung Quý Dương nhún vai, anh không trực tiếp trả lời, nhưng đôi mắt nhu7chim ưng săn mồi đánh giá Sầm Tử Tranh từ trên xuống.
"Em không chịu thừa nhận anh, vậy thì chúng ta làm lại từ đầu. Em không muốn trở thành người yêu của anh, vậy thì làm tình nhân của anh cũng được, mỗi người phụ nữ đều có một cái giá cho mình, em cũng không ngoại lệ, hiểu không?"
Giọng nói ấm áp quan tâm mang theo sự cứng rắn khiến người khác không thể chối từ.
"Tình nhân?"
Sầm Tử Tranh kêu lên, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Nhất là khi anh dùng đến giọng điệu như thế này, không có chút nào tôn trọng đối với phái nữ, càng khiến lửa giận trong lòng cô thêm sục sôi.
"Những người cặn bã như anh, ngày ngày chỉ biết chìm đắm trong nhục dục, anh biết cái gì gọi là tình yêu ư? Anh thật sự cho rằng thứ gì cũng có thể dùng tiền mua được sao? Ngoại trừ tiền, anh còn có tư cách gì để đến với một người phụ nữ? Ở trong mắt tôi, anh chẳng qua chỉ là một con ngựa đực thấp hèn chẳng có gì thú vị mà thôi.”
Ngọn lửa trong mắt cô hiện rõ vẻ tức giận, tựa như có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm thẳng về phía Cung Quý Dương!
Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy thế, giận quá hóa cười.
Ngựa đực?
Cô ấy thật là biết hình dung!
Anh khẽ cười, ngón tay thon dài lướt qua suối tóc trơn nhẵn như tơ, thầm cảm thán trước xúc cảm tuyệt vời, dường như cũng chẳng quan tâm đến việc Sầm Tử Tranh xưng hô với anh như vậy.
"Em yêu, không cần cố tình chọc giận anh, ….anh yêu thương em, là bởi vì anh coi trọng em, ai bảo em nhìn ngon miệng như thế, ai bảo mỗi một cái đưa tay nhấc chân của em liền có thể khơi dậy dục vọng trong con người của anh, cho nên, bất luận là như thế nào, dù em không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Giọng điệu hài hước mang theo một tia quả quyết, vẻ mặt lại rất lạnh lùng.
Dường như đối với trò chơi của những người có tiền như thế này, Sầm Tử Tranh đã nhìn quen lắm rồi, mặc cho đầu ngón tay của anh lả lướt qua gò má của mình, dần dần thu lại cơn tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nâng mắt lên nhìn Cung Quý Dương, hé mở làn môi anh đào, nói: “Phụ nữ của anh, người có giá trị cao nhất là bao nhiêu?"
Một câu hỏi bất ngờ khiến Cung Quý Dương không khỏi giật mình, anh không ngờ Sầm Tử Tranh lại hỏi như thế. Vốn dĩ bởi vì hiểu rõ tính tình của Sầm Tử Tranh, nên anh mới dự liệu, sau khi cô nghe thấy câu hỏi này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, mà điều anh muốn chính là bức ép cô vào ngõ cụt, khiến cô không thể không giơ tay đầu hàng.
Vậy mà…
Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, Cung Quý Dương liền xua tan đi nỗi bất ngờ của mình, nụ cười tối dần, kéo người của cô qua, áp người lên cơ thể hoàn mỹ ấy.
Ngón tay thon dài giữ chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, dưới khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, càng khiến anh sung sướng khó tưởng.
"Anh thích phụ nữ biết ngoan ngoãn nghe lời, đối với những người như vậy anh rất thoải mái, về phần em, có thể tùy tiện đặt ra điều kiện!"
Anh cúi đầu xuống gần sát vành tai của cô, mùi hương nam tính thoang thoảng như hương hoa anh túc, phủ kín hô hấp của Sầm Tử Tranh.
"Em khác những người phụ nữ kia, bởi vì…mãi cho đến nay, cơ thể của em vẫn khiến anh lưu luyến không thôi. . . . . ."
Giọng nói trầm thấp mang theo chút tư vị của quá khứ, đôi mắt dần trở nên thâm trầm bởi dục vọng. . . . . .
"Nhìn vào gương xem chúng ta xứng đôi thế nào!"
Anh xoay người, đẩy Sầm Tử Tranh đến trước chiếc gương to trong phòng làm việc, lại từ phía sau vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, thân thể to lớn hoàn toàn ôm trọn cô vào trong ngực, dường như muốn bao phủ tất cả.
Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu mất ổn định, đứng cứng đờ tại chỗ, bị ép buộc phải soi mình trong gương với anh, trên gương mặt xinh đẹp trắng ngần chợt đỏ ửng.
Vẻ cao lớn của anh và nét dịu dàng của cô thật sự rất xứng đôi, chỉ là, nụ cười quá mức tà mị của người đàn ông phía sau khiến cô không thể không nhớ đến nỗi đau của tám năm về trước.
"Nói như vậy, chỉ cần, mẹ kiếp, đè lên ngọn núi lớn như anh, sau này cơm áo cũng chẳng cần phải lo, không cần phải bôn ba cực khổ mỗi ngày như vậy?” Trong lòng Sầm Tử Tranh hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng cực kỳ lạnh nhạt.
Sau khi nghe, Cung Quý Dương khẽ mỉm cười, dĩ nhiên cũng không khó để phát hiện đôi mắt bình tĩnh trong veo của Sầm Tử Tranh, nâng cằm cô lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vành môi đỏ mọng: “Xem ra đối với việc trở thành người yêu, em còn nóng lòng với thân phận trở thành tình nhân hơn.”
Sầm Tử Tranh không nói lời nào, chỉ nhếch mép cười.
Một tia chán nản lướt qua đáy lòng của Cung Quý Dương…
Anh không nghĩ rằng Sầm Tử Tranh sẽ tình nguyện làm thế, và cũng không hề thật lòng khi nói những lời này.
"Chúng ta thỏa thuận như thế nào?"
Cung Quý Dương cất giọng nói, gương mặt dần dần hiện lên nụ cười má lúm đồng tiền tươi như hoa, giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi lạnh, tựa như muốn quyến rũ, lại như muốn trừng phạt, đầu ngón tay lả lướt trên khóe môi cô, hài lòng cảm nhận cơn run rẩy của người đối diện.
"Thỏa thuận?"
Giọng nói nhỏ nhẹ như có như không, mi tâm nhíu lại, gương mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có vẻ hờ hững nhưng lại chất chứa phiền muộn.
"Không sai, thỏa thuận chính là, làm bạn giường của anh, mãi cho đến khi anh chán mới thôi, trong khoảng thời gian này, em có thể tùy tiện đưa ra bất kỳ điều kiện gì, ban gồm cả thương hiệu Leila của em. Chỉ cần có sự đồng ý của anh, nó hoàn toàn có thể trở thành thương hiệu đắt đỏ nhất toàn cầu, đến lúc đó, danh tiếng của em sẽ áp đảo tất cả các nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới.”
Anh cúi đầu, ngắm nhìn vẻ xinh đẹp còn hơn cả hoa hồng nở rộ của cô, vẻ diễm lệ không cách nào vấy bẩn.
Người con gái vô cùng ấm áp vốn dĩ thuộc về anh, bây giờ chỉ có thể chiếm đoạt bằng phương thức này?
Sầm Tử Tranh nhìn sâu vào đôi mắt đen mị hoặc kia, ánh mắt dần dần biểu lộ vẻ châm chọc…
"Xem ra điều kiện không tệ, có thể dựa dẫm vào một khách hàng thế này, chắc chắn là ước ao của biết bao phụ nữ rồi.” Giọng nói dịu dàng xuôi tai không hề có chút chân thật nào.
Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy những lời này, tự dưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, có trời mới biết, tuy rằng anh lưu luyến cơ thể của cô không cách nào kềm chế được, thế nhưng, thứ anh muốn chiếm được nhất vẫn là trái tim của cô.
"Nói như vậy là em đồng ý?" Anh có chút nghi ngờ hỏi ngược lại cô.
Sầm Tử Tranh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt trong veo dịu dàng như nước, cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, dường như đang muốn xoáy sâu vào cả trong linh hồn…
"Anh đúng là một người đàn ông mà đông đảo phụ nữ hướng tới, chỉ tiếc, khiến anh phải trở thành chủ thuê mất rồi…”
Cô dừng một chút, cánh môi mềm mại lạnh lùng cất giọng châm chọc và khinh thường, nói rõ từng câu từng chữ: "Anh, không, xứng!"
Một câu nói khiến Cung Quý Dương sững sờ tại chỗ …
Một lát sau, anh nhếch môi cười, không hổ danh là người con gái mà anh xem trọng, cùng anh đấu trí đấu dũng (dũng khí), không thể nghi ngờ, đảo thua thành thắng!
Xem ra, cô thật sự đã đổi khác so với tám năm về trước, tám năm sau, cô trở thành một người phụ nữ độc lập, thông minh, nhưng vẫn tỏa ra sức hút như cũ, khiến anh không tài nào kềm chế được.
"Tranh Tranh, em thật sự rất tự tin!" Anh nói tự đáy lòng.
Anh đã có quá nhiều phụ nữ ở bên cạnh mình, bất luận là ngành nghề nào, bất luận là ở vị trí cao đến đâu, đối mặt với điều kiện của anh đều sẽ nghe theo hết thảy, chỉ có cô….
Tựa như một cây cỏ tràn đầy sinh lực, dựa vào tài hoa của mình mà cố gắng sinh tồn trên cõi đời này.
Sầm Tử Tranh nhún vai nói: "Ít ra thì ở trước mặt anh tôi rất tự tin, tôi không cần vật chất của anh, vậy nên, anh thu hồi mấy cái thủ đoạn theo đuổi phụ nữ ấu trĩ như thế này đi, dùng nó với tôi không có bất cứ tác dụng gì.”
"Hả?" Cung Quý Dương chợt nhíu mày, giả vời làm cho sáng tỏ, hỏi: "Nói cách khác, sẽ không yêu anh nữa sao?"
Sầm Tử Tranh thở dài một hơi, không nói hai lời, trực tiếp đi tới cửa phòng làm việc, lập tức mở cửa ra, nhìn Cung Quý Dương nói:
"Không sai, nói thẳng ra là….tôi đối với anh căn bản không có hứng thú!"
Nói xong, cô làm ra vẻ ‘mời ra ngoài’, ý bảo anh mau rời khỏi phòng làm việc của mình!
... ...... ...... .........Hết Chương 6.... ...... ...... ...... ...