Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Chương 416 : Đánh cuộc (1)
Ngày đăng: 16:09 19/04/20
‘Bác gái!’
Cung Quý Dương vừa vặn lên tiếng ngắt lời Sầm Tử Tranh, anh buông đôi đũa trên tay xuống, nhẹ nâng chiếc khăn ăn nhã nhặn lau miệng, nhất cử nhất động đều mang theo khí phách và sự tao nhã: ‘Nếu như bác gái cho phép, cuối năm nay con với Tranh Tranh sẽ kết hôn!’
Sầm Tử Tranh trừng to đôi mắt đẹp sau đó đạp mạnh chân dưới bàn mà đích đến là chân của Cung Quý Dương …
‘Ô …’
Bị đau anh liền lên tiếng: ‘Tranh Tranh, anh cũng chỉ là nói lời thật thôi mà, em đừng kích động quá như vậy!’
‘Kích động?’
Sầm Tử Tranh gần như nghiến răng nói: ‘Tôi chỉ hận không thể giết anh ngay tại đây thôi!’
Nào hay Cung Quý Dương chỉ khẽ nhếch môi, nói: ‘Em giết anh rồi ai cưới em đây?’
‘Anh …’
Lửa giận trong mắt Sầm Tử Tranh đã rất rõ ràng nhưng mẹ và em trai đang ở đây nên cô không dám quá vọng động.
Nhưng một màn này lọt vào trong mắt bà Sầm thì lại mang một hàm ý khác, nét mặt hài lòng bà nhìn hai người trẻ tuổi đang “tán tỉnh” nhau: ‘Bé cưng nhà bác chắc là bị bác nuông chiều riết rồi hư, sau này Quý Dương con phải vất vả rồi!’
‘Mẹ!’
Cô bất mãn lên tiếng kháng nghị, trong lòng càng lúc càng chán nản, tiêu rồi, xem ra mẹ đã hoàn toàn đứng về phía Cung Quý Dương rồi.
Cung Quý Dương nghe vậy, môi nhẹ câu lên: ‘Nói như vậy là bác gái đã đồng ý rồi?’
Cô co người lại, cố tránh khỏi đôi môi lửa nóng của anh, lạnh lùng nói: ‘Căn nhà đó bao nhiêu tiền tôi sẽ trả lại cho anh, coi như tôi mua tặng cho mẹ tôi. Với lại, xin anh từ đây về sau đừng can thiệp vào chuyện của gia đình tôi nữa!’
Cô không biết mình hôm nay là tức giận hay là kinh ngạc nữa! Cung Quý Dương lần này đúng là đùa quá mức rồi!
‘Đây là món quà gặp mặt anh tặng cho bác gái, món quà nhỏ không đủ thể hiện tâm ý của anh vì vậy Tranh Tranh, em đừng quá để ý!’ Cung Quý Dương cười khẽ, chuẩn bị nổ máy xe.
Phanh!!!
Sầm Tử Tranh vỗ mạnh tay lên vô lăng, ánh mắt sắc bén nhìn Cung Quý Dương, lạnh giọng nói: ‘Anh là muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt tôi sao? Hay là thể hiện sự giàu có của mình? Tôi cho anh biết, anh làm vậy thực sự là rất ngu xuẩn, mẹ tôi sẽ tưởng là thật đó!’
Tay Cung Quý Dương đổi thế thành vòng qua ôm lấy eo cô, không thèm để ý đến sự giãy dụa của cô, ái muội nói: ‘Tưởng thật thì cứ tưởng thật thôi, đây cũng là kết quả mà anh muốn mà!’
Sầm Tử Tranh nghe vậy cơn tức trong lòng càng lớn, cô lớn tiếng nói: ‘Tôi đã nói rồi, tôi với anh vĩnh viễn cũng không có khả năng, tôi đã có người trong lòng rồi, xin anh về sau đừng đến làm phiền tôi và người nhà tôi nữa!’
Vì có thể thoát khỏi anh cô chỉ đành mở to mắt nói dối!
Đôi mắt đen của Cung Quý Dương chợt toát lên một tia lạnh lùng, anh nhướng mày nói, ‘Em đã có người mình thích rồi? Là ai? Chắc không phải là Thư Tử Hạo chứ? Anh có thể đoạt lấy em từ tay anh ta một lần, anh không ngại làm thêm một lần nữa đâu!’
‘Anh …’ Sầm Tử Tranh tức đến nỗi không nói trọn câu, một lúc lâu sau cô mới lạnh lùng nói: ‘Nói trắng ra, anh cũng chỉ dựa vào sự giàu có của nhà mình, anh bây giờ so với nửa năm trước thì có gì khác nhau? Chẳng qua cũng chỉ là một tên ăn bám, nếu không có tiền của nhà thì cũng chẳng làm được cái gì?’
Cung Quý Dương nghe câu này sắc mặt càng trở nên khó coi …
‘Ý của em là sao?’
Sầm Tử Tranh nhếch môi, nói từng tiếng một: ‘Ý của tôi rất đơn giản, anh chỉ là một tên ăn bám, nếu như không có tiền bạc chống lưng, anh không làm được cái gì cả!’