Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 136 :

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Mà lúc này cô gái ấy lại đứng trước mặt bọn họ, cô nói mình là Liên Kiều, mà dấu hiệu nhận biết rõ ràng nhất đó chính là cô cũng có mộ đôi mắt màu tím!



Đúng vậy, cô gái quái dị này chĩnh là người phụ nữ bên cạnh tổng giám đốc đại nhân.



Trời ạ, cô gái này sao lại đến tầng 20? Chỗ này có thể nói là cách văn phòng tổng giám đốc xa vạn dặm, hơn nữa nếu bọn họ không có nghe nhầm, cô vừa mới nói là tới đây —— vui đùa một chút...



Nơi này có cái gì đề vui chơi?



Sauk hi mọi người kịp phản ứng, một mảnh ồn ào sôi nổi lúc ban đầu bỗng trở nên tĩnh lặng...



Liên Kiều thấy tất cả mọi người an tĩnh lại, chính mình lại trở thành tiêu điểm, ý tứ không tốt cười ha ha: "Hả? Mấy người sao lại không nói lời nào? Tôi thấy rất náo nhiệt mới tới tầng này đó!"



Chủ quản lập tức kịp phản ứng, ý vội vàng cười hiền lành tiến lên trước: "A, thì ra là —— là Liên Kiều tiểu thư a, xin hỏi tổng giám đốc tiên sinh, ngài ấy không cùng về với cô sao?"



Nói xong, còn cẩn thận nhìn ra bên ngoài, dường như không thấy bóng dáng của tổng giám đốc đâu.



Những nhân viên khác sau khi nghe chủ quản nói vậy, vẻ mặt cũng kích động nhìn bốn phía xung quanh, có người thậm chí còn dọn dẹp bàn làm việc một chút.



Liên Kiều ngược lại không hiểu tâm tình của bọn họ, vừa nhăn mũi



vừa nói: "Anh ta thực phiền, ngay lúc ăn cơm cũng nói chuyện điện thoại thật lâu --" nói tới đây, đột nhiên cô lại cười rất là vui vẻ: "Hắc hắc, tôi bỏ mặc anh ta ở nhà hàng tự mình chạy tới đây!"



A? --



Các nhân viên đều phát ra âm thanh không thể tin --



Vị cao cao tại thượng kia, vị tổng tài mà khó khăn lắm bọn họ không gặp được lại bị tiểu nha đầu này bỏ rơi...??



Qủa thực là chuyện lạ nhất trong năm!
Qủa thực là chuyện lạ nhất trong năm!



"Cái kia -- nói như vậy, Tổng tài không biết tiểu thư tới tầng này?" Chủ quản kia gian nan hỏi.



Liên Kiều nghi hoặc: "Tôi tới nơi này chơi, chuyện gì liên quan tới anh ta?"



"A, vui đùa một chút a, ha hả, được được, vui đùa một chút..."



Chủ quản có chút không rõ ràng logic trong lời nói của cô, cô là người phụ nữ của tổng tài, làm sao có thể nói chạy xuống liền chạy xuống, nói không chừng chính là thay mặt tổng tài tới thị sát tác phong làm việc của bọn họ.



Nghĩ đến đây, ý cười càng mất tự nhiên, vì thế liền vung tay với cấp dưới: "Được rồi, mọi người nhanh chóng đi làm việc, không được nói nhảm nữa!" Nói xong, còn dùng ánh mắt ra lệnh.



Trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, vì thế liền bắt đầu làm công việc đang dở, tuy là nghe đồn, nhưng cái gì gọi là có mắt có mũi, tổng tài thiên vị cô bé này như vậy, nói thế nào chăng nữa quan hệ giữa hai người này cũng không tầm thường, bọn họ mới không ngu để bị nhìn ra nhược điểm như vậy, vẫn nên cúi đầu làm tốt công tác của mình.



"Liên Kiều tiểu thư, cô cứ xem tự nhiên, có chuyện gì cứ việc phân phó mọi người!" Chủ quản thật cẩn thận nói.



"Tốt lắm, mấy người cứ làm việc đi, tự nhiên chơi mới có thú vị!"



Liên Kiều khoát tay, chủ quản này bộ dáng cũng thật dè dặt, cô cũng không phải kẻ trộm, để y đi theo bên cạnh mình quả thực rất mất tự nhiên.



Nghe được Liên Kiều nói như vậy, chủ quản liên tục nói vâng, liền nhanh chóng làm việc của mình.



Không gian to như vậy chỉ thấy thân ảnh mọi người đang bận rộn, Liên Kiều đi chỗ này, đi chỗ kia bất luận là tới nơi nào, mọi người đối với cô đều rất khách khí.



"A, anh đang làm cái gì?"



Liên Kiều đi tới trước mặt một nhân viên nam, lại thấy anh ta dường như có chút vấn đề, vẻ mặt ngưng trọng, liền tò mò hỏi han.



"Ách --"
"Ách --"



Nhân viên nam kia thấy Liên Kiều đứng ở trước mặt mình, giật mình, tay run lên, theo bản năng gõ loạn bàn phím, ngay sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc của hắn.



Liên Kiều thấy thế, cũng hơi giật mình, cô vội vàng nói: "Này, anh rốt cuộc bị sao vậy? Làm cái gì mà giống như sắp khóc thế?"



Khuôn mặt của nhân viên nam kia nhanh chóng đen lại, hắn lẩm bẩm nói: "Xong, cái này xong rồi....Hệ thống mật mã hoàn toàn đánh không ra, bên trong máy tính bắt đầu hỗn loạn hơn so với trước đó..."



Các nhân viên khác thấy vậy cũng kinh hãi --



"Cái gì? Làm như thế nào? Hệ thống của cậu là máy chủ, hệ thông một khi bị đảo lộn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động của chúng ta, trời ạ!"



Đối mặt với ngôn ngữ công kích bốn phía, nhân viên nam kia khuôn mặt cầu xin nhìn Liên Kiều --



"Ban đầu tôi nghĩ mật mã đã cũ, muốn cập nhật lại, ai biết bị cô ấy --" hắn thật cẩn thận liếc cô lần thứ hai: "Đã giật mình, cho nên theo bản năng bấm loạn bàn phím, tôi....Tôi hoàn toàn..."



Các đồng nghiệp đều không nói lời nào, bọn họ cũng không dám đem tức giận ném lên người cô bé này, vì thế chỉ có thể nhao nhao lên: "Cậu nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!"



"Vô dụng, sau hai phút nữa hệ thông bắt đầu lập lại, trình tự sẽ hỗn loạn, nói không chừng -- nói không chừng tất cả dữ liệu đều phải xây dựng lại..." Nhân viên nam kia hận không thể quay ngược thời gian lại.



"Cái gì?" Các đồng nghiệp xung quanh hít một hơi, đều quay mặt nhìn nhau.



Có lầm hay không? Bọn họ cũng không muốn tăng ca thêm giờ đi xây dựng hết những dữ liệt này....Đây chính là tư liệu suốt một năm trời --



Liên Kiều nhìn mọi người một cái, gương mặt bọn họ đều ngưng trọng, cô quả thực không hiểu hỏi một câu: "Thực nghiêm trọng sao?"



Một câu thiếu chút nữa khiến tất cả mọi người hộc máu!



Nói gì vậy? Đâu chỉ là thực nghiêm trọng?



Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, cô lẩm bẩm lần nữa: "Kỳ thật chính là một tổ mật mã đi, không có gì lớn, điều chỉnh lại hệ thống là có thể?"



Mọi người lần thứ hai hít một hơi, ánh mắt nhao nhao rơi trên người cô -- cô rốt cuộc không hiểu tình huống hiện giờ sao, nếu nhớ rõ mật mã cũ còn nằm yên chờ chết được?



Nhân viên nam kia vò đầu bứt tóc, phất tay với mọi người: "Thôi, thôi, mấy người đi làm việc hết đi, tự tôi nghĩ biện pháp, nếu không được một mình tôi dựng lại tư liệu là được rồi!"



Liên Kiều thấy hắn phiền như vậy, càng không hiểu, cô giơ tay nhỏ bé lên vỗ vỗ bờ vai hắn: "Anh phiền lòng như vậy làm chi, tôi giúp anh đem mật mã tới là tốt rồi!"