Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 153 :
Ngày đăng: 17:43 19/04/20
Lúc Liên Kiều chạy tới hồ Seattle, đã là trưa ngày hôm sau, loại cảm giác ấm áp này vẫn chưa tản đi hết, them vào đó là một loại hưởng thụ lười biếng.
"Chị —— "
Trong đại sảnh biệt thự, sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng mặt trời ấm áp vào giữa trưa chiếu rọi lên nền gạch hoa, mà Liên Kiều thì giống mèo lười ngồi ghé lên đùi Mặc Di Nhiễm Dung, yên tĩnh giống như trẻ nhỏ.
Chỉ nghe thấy hơi thở dài tự đắc của cô ——
"Chị nói đi em nên làm thế nào..." Giọng nói biếng nhác sau buổi trưa.
Mặc Di Nhiễm Dung vẫn luôn yêu thương đứa em gái này, thấy cô như thế, sủng ái nói: "Em đó, chính là nghịch ngợm điển hình, theo chị thấy chỉ gả cho người đàn ông như Hoàng Phủ Ngạn Tước mới có thể quản thúc được em!"
"Chị à —— "
Liên Kiều bất mãn mà kháng nghị , ngay sau đó cô ngồi xuống, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ngay cả chị cũng giễu cợt em, hừ, em mới không thèm gả cho anh ta đâu!"
Mặc Di Nhiễm Dung cười nhìn cô, lắc lắc đầu nói: "Em nha, bây giờ muốn gả đi cũng muôn có chú rể, nào có cô gái nào như em, lại có thể bỏ qua người đàn ông tốt như thế!"
"Cho nên, người ta mới đến nhờ chị..."
Giọng nói Liên Kiều mềm ngọt như mật đường vậy, cơ thể cũng uốn éo dính trên người cô, "Chị , chị giúp em nghĩ chút đi, làm thế nào để đem anh ta trở về với tốc độ nhanh nhất?"
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, không biết nên khóc hay nên cười, cô nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, nói : "Thật sự là chưa thấy qua nha đầu nào như em, sớm biết như thế, còn giận người ta đây?"
"Ai bảo anh ta đáng ghét như vậy! Chị, anh ta đánh em. Đùi đó, ông nội cũng không có đánh em đâu!" Liên Kiều lộ vẻ mặt uất ức không phục.
"Chị thấy, em xác thực là nên bị đánh!" Mặc Di Nhiễm Dung cười cười nói.
"Chị!" Liên Kiều kháng nghị nói: "Sao chị lại nói giúp Hoàng Phủ Ngạn Tước?"
"Ai —— "
"Ai —— "
Mặc Di nhẹ thở dài một hơi, "Chị giúp người có lý không giúp người thân, em nghĩ lại xem, Hoàng Phủ tài phiệt lơn như vậy lại bị em biến thành trò đùa, còn giúp người phá mật mã, điều này nói lên cái gì, một chút bộ dáng của khách cũng không có!"
Liên Kiều nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt không đồng ý, "Chị à, là Hoàng Phủ Ngạn Tước họp lâu như vậy, em quá nhàm chán, tự nhiên muốn tự mình chơi, nhưng mà ngày đó may mắn có em, nếu không phải em nói, đám người kia đều phải tăng ca, hừ, thực ra đó coi như em làm việc tốt!"
"Em đó, luôn có lý ngoài miệng!"
Mặc Di vươn tay nhẹ vỗ đầu cô, "Nếu không phải em dọa nhân viên nam kia sợ hãi, hắn ta làm thế nào mà quên mất mật mã?"
"Chị này ——" Liên Kiều vặn vẹo khuôn mặt.
Mặc Di giống như nhớ tới cái gì đó, nói: "Em gái, thực ra em không cần phải gấp gáp như vậy, không phải em nói bác trai bác gái muốn đến Malaysia sao, chị nghĩ anh ta hẳn sẽ trở về nhanh thôi!"
"Em phải đợi đến khi nào đây? Không có nhiều thời gian vậy đâu!" Liên Kiều sờ sờ ngón tay nói.
"Em nghĩ anh ta nhất định sẽ trở lại nhanh thôi, em còn chưa chơi đủ đâu, sao có thể để anh ta tiêu dao như vậy được, lại nói, nhỡ đâu anh ta cố tình không về, em lại phải đợi ở Hoàng Phủ thật là không hay!"
"Chính vì như thế chị phải giúp em thế nào?" Mặc Di Nhiễm Dung kì quái hỏi cô.
Liên Kiều ngội sụp xuống, hai mắt đột nhiên mở to, cô giữ chặt lấy tay Mặc Di, thề thốt ngọt ngào: "Chị, trong hang đầu thuật có loại kêu đến gọi đi không?"
Mặc Di nghe vậy, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, giống như nghe thấy chuyện không thể nào xảy ra được vậy ——
"Em gái, chị không có nghe lầm chứ? Em, em sao lại có thể muốn sử dụng hàng đầ thuật lên người anh ta chứ?"
Liên Kiều le lưỡi, thật cẩn thận nói : "Chị à, không có nghiêm trọng như vậy, em chỉ muốn học bộ phận sơ cấp trong hang đầu thuật thôi, là cái loại có thể chỉnh người này!"
"Liên Kiều, hàng đầu thuật cũng không phải muốn tụy tiện học thì học, lại nói, ông nội cấm em học cái này đó!" Mặc Di bày ra vẻ không đồng ý.
"Chị ——" Liên Kiều kéo cánh tay cô làm nũng, "Người ta cũng không muốn học cái gì quá cao siêu, chỉ là muốn mang anh tam au chóng trở về thôi!"
"Chị ——" Liên Kiều kéo cánh tay cô làm nũng, "Người ta cũng không muốn học cái gì quá cao siêu, chỉ là muốn mang anh tam au chóng trở về thôi!"
"Không được!" Mặc Di một câu cự tuyệt, "Hàng đầu thuật một chút em cũng không thể học!"
"Chị à ——" Liên Kiều đáng thương nói, "Chẳng lẽ chị thấy em chịu ủy khuất mà làm ngơ sao?"
"Chúng ta có thể dùng biện pháp khác!" Mặc Di nói.
Miệng Liên Kiều sắp vểnh lên tận trời rồi, "Người ta không tìm ra cách mới đến tìm chị nhờ giúp đỡ!"
Ngay lúc hai người đang tranh luận, Hoàng Phủ Ngạn Thương bưng đĩa hoa quả bước vào, nhẹ nhàng cười nói: "Liên Kiều, không cần làm khó chị cô!"
Liên Kiều vừa thấy người tới, nghịch ngợm lè lưỡi ——
"Bác sĩ pháp y quốc tế thân ái, tôi biết anh biết anh cả anh đi đâu, nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu anh ta không lập tức quay lại, gặp tai họa chính là anh !"
"Ách?" Hoàng Phủ Ngạn Thương kì quái hỏi cô, "Đây là có ý gì?"
Liên Kiều cực kỳ tốt bụng giải thích: "Anh nhìn khuôn mặt anh xem, giống Hoàng Phủ Ngạn Tước tới bảy tám phần, hừ, nếu nếu anh không nghĩ cách giúp tôi, tôi liền không đi, mỗi ngày ở trong này tra tấn anh, dù sao tôibiết ——" Cô nhìn Mặc Di, đột nhiên cười giống như kẻ trộm, "Chị tôi ở đây một ngày, anh sẽ không thể đi khỏi!"
"Em gái, em nói cái gì đó?" Mặc Di nghe thấy ái muội trong lời Liên Kiều nói. Em gái, trên mặt hơi mất tự nhiên.
Liên Kiều cười rất giảo hoạt, cô dừng mắt trên người Hoàng Phủ Ngạn Thương trên người, giơ táy lên đánh hắn một cái: "Này, khám nghiệm thi thể người chết, anh lo lắng đến mức nào?"
Khám nghiệm thi thể người chết?
Hoàng Phủ Ngạn Thương khóc thét một tiếng, cũng chỉ có cái nha đầu này dám xưng hô với hắn như thế, nhưng mà —— nói thật, hắn thật đúng là có chút sợ cô.
Chặc, hắn thầm thở dài một hơi, vẫn là đầu hàng ——
"Liên Kiều, thực ra nếu cô muốn anh cả tôi nhanh quay lại có một cách!"
Bất cứ giá nào, vì an toàn của bản thân, hắn chỉ có hy sinh lợi ích của anh cả thôi.”
Liên Kiều nghe thấy vậy, hưng phấn đứng vụt lên, "Biện pháp gì, nói mau!"
Hoàng Phủ Ngạn Thương ngẫm lại, rốt cục hung ác cắn răng, chậm rãi phun ra hai chữ ——
"Truy ảnh!"