Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 155 :

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


"Ui cha, chị à, sao chị lại có thể không nghĩ ra cách chứ —— "



Liên Kiều không nghe theo, cô ôm lấy Mặc Di, làm nũng nói: "Chị dùng hàng đầu thuật đi mà, trong hàng đầu thuật nhất định có cách, đúng hay không?"



Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy vậy, thấp thỏm trong lòng mới buông xuống được, a, đúng vậy, hắn làm sao lại có thể quên điểm này, tuy rằng hắn không hiểu rõ về hàng đầu thuật, nhưng cũng biết trong hàng đầu thuật sẽ phân ra nhiều loại, nói không chừng loại này cũng tồn tại thì sao. Nói như vậy, hắn cảm thấy rất hứng thú nhìn Mặc Di một cái.



Đây quả thực là chuyện lạ thế giới, à không, hiện tượng chứ!



Mặc Di nghe cô nói vậy, lập tức lộ vẻ dở khóc dở cười, cô lắc đầu, "Em gái, cái này không được phép làm, chỉ có phù thủy người đầy oán linh mới làm như vậy!"



"Chị à, người ta thực sự không có cách nào, nếu là mật mã đơn giản thì không nói, nhưng cái này thì em biết đi chỗ nào lấy dấu vân tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước chứ! Nếu ngay cả chị cũng không giúp em, em đây thật đáng thương!" Liên Kiều không ngừng kêu rên, bắt đầu cứng rắn không được là dở trò nhõng nhẽo.



Mặc Di giữ chặt lấy tay cô, mở miệng nói: "Em gái, cái gì chị cũng có thể đáp ứng em, nhưng duy nhất chuyện này không được, thực sự chị có thể tạo ra người khác, nhưng —— nếu không phải trường hợp đặc biệt, cả chị và em sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng!"



Liên Kiều chu miệng lên, vẻ mặt không cam lòng, "Vậy làm sao bây giờ! Nghe nói hàng năm tứ đại tài phiệt gặp mặt mất rất nhiều ngày!"



Sau khi Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe hai người bàn luận về đề tài này, lập tức không có cách nào tiêu hóa nổi, vì thế liền ngắt cuộc nói chuyện giữa họ lại.



"Từ từ —— từ từ ——" hắn gãi đầu, "Tôi không có nghe lầm hứ? Trong hang đầu thuật thật có thể —— tạo người?"



Vừa nãy hắn chỉ đoán thôi, không ngờ chuyện đó thực tồn tại...



Mặc Di thầm thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hàng đầu thuật xác thực có thể làm được, loại này pháp thuật thuộc loại linh hàng, thực ra nghiêm khắc mà nói ý nghĩa của nó không phải là tái tạo, mà là một loại di dời linh hồn, không thể nói là tái tạo, chẳng thà nói linh hồn và kí ức hợp vào với nhau thì đúng hơn!"



Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe đến ngốc, trời ạ, chuyện này, đây quả thực đã vượt qua tưởng tượng của hắn.



Mặc Di nói tiếp: "Nhưng điều kiện tiên quyết là có thủ lĩnh thi hang và một số thứ lien quan, như tóc hoặc là máu, nếu không sẽ không linh nghiệm!"



Liên Kiều nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp ——



"Sớm biết vậy thì em đã lấy một ít máu của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ai, bây giờ ngay cả một sợi tóc của anh ta đều không có!"



Mặc Di nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, "Em gái, cho dù em mang những vật liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng vô dụng, khi nãy chị vừa mới nói, loại này chị không thể làm!"



"Chị à —— "



Khuôn mặt Liên Kiều lộ vẻ tuyệt vọng, "Vậy chị nghĩ giúp em cách phá mật mã đi!"



Mặc Di Nhieemxd Dung thấy tình trạng lo lắng của cô, thật sự không đành lòng, liền nhẹ giọng nói: "Thật ra biện pháp cũng không phải không có, chẳng qua —— chắc phải phiền Hoàng Phủ tiên sinh một chút!"



Nói xong, cô nhìn sang bên Hoàng Phủ Ngạn Thương, ánh mắt dịu dàng mang theo ý hỏi.



Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nhàng cười, "Không biết tôi có thể giúp đỡ cái gì?"



Mà Liên Kiều cũng rất tò mò nhìn Mặc Di.



"Rất đơn giản!"



Mặc Di Nhiễm Dung cầm ly trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp tục nói: "Hoàng Phủ Gia tộc có cùng huyết mạch, cho nên tôi muốn lấy một chút máu của Hoàng Phủ tiên sinh, nhưng mà, anh phải chịu một chút đau đớn!"


khẽ vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Được rồi, không phải em muốn xử lý

vết thương cho tôi sao?"



Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới kịp phản ứng, cô cắn môi, với lấy hộp gỗ,

từ bên trong lấy ra một viên gì đó rất nhỏ, sau đó nhìn về phía hắn ——



"Anh phải nhẫn nại một chút!"



Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết cô muốn làm như thế nào, nhưng vẫn gật đầu.



Cô nhìn cái người khiến cô mặt đỏ tim đập, nhẹ nhàng tới gần, gần đến

mức trong hô hấp của cô chỉ có hơi thở nam tính của hắn, có chút mất tự

nhiên nhét viên thuốc vào miệng hắn, sau đó cúi đầu xuống, môi anh đào

nhẹ nhàng hôn lên bờ ngực rộng của hắn ——



Cơ bắp da thịt nháy mắt truyền đến cảm giác mềm mại khiến Hoàng Phủ

Ngạn Thương hít một hơi, hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, lông mi thật dài che khuất đôi mắt ngượng ngùng của cô, còn đang khẽ rung,

làm người ta đau lòng.



Dần dần, hắn cảm thấy đầu lưỡi cô khẽ liếm lên trên ngực hắn, loại hấp

dẫn này khiến hắn run lên, ngay sau đó, hắn có thể cảm thấy một nơi nào

đó của cơ thể đang mãnh liệt kêu gào, một loại dục vọng nguyên thủy đang gắt gao chiếm lấy hắn!



"Nhiễm Dung..." Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, bàn tay ấm áp khẽ ôm lấy cổ cô, dịu dàng chạm tới da thịt mềm mại.



Lúc này, một trận đau đớn truyền khắp thân thể, lại làm hắn càng khó tự

chủ hơn, bởi vì loại đau đớn này gợi lên khát vọng vùi sâu trong hắn,

hơn nữa mùi hương của phụ nữ này vẫn quanh quẩn, cảm giác này khiến hắn

muốn nổ tung!



Ngay tại lúc hắn hận không thể đặt cô dưới thân ngay lập tức, Mặc Di

Nhiễm Dung ngẩng đầu, than nhẹ, nâng mắt lên nhìn lại đôi mắt đầy dục

vọng của hắn ——



Trái tim, thế nhưng mãnh đập mạnh!



Cô theo bản năng ôm ngực, nhẹ giọng nói: "Có thể..."



Sauk hi vừa nói xong, thấy người đàn ông không có phản ứng gì, dừng lại, liền giơ bàn tay nhỏ bé lên muốn đóng cúc áo dùm hắn.



Ngay lúc đóng đến viên cuối cùng, tay cô bị Hoàng Phủ Ngạn Thương nắm chặt, hơi ấm nóng truyền qua cô chạy tới nơi sâu nhất...



"Hoàng Phủ tiên sinh, anh —— buông tay..." Mặc Di cảm thấy hô hấp khó khăn.



"Nhiễm Dung, tôi muốn em yêu tôi!"



Hoàng Phủ Ngạn Thương bỏ đi dịu dàng khiêm tốn lúc trước, trong giọng

nói có sự mạnh mẽ và ra lệnh của người Hoàng Phủ gia tộc, mà bên trong

ánh mắt cũng mang theo sự chiếm giữ!