Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 160 :

Ngày đăng: 17:43 19/04/20


Nghĩ đến cũng không có khả năng, vũ khí chỗ này có ngàn vạn, thanh đao

quý với vũ khí hạng nặng đếm không kể siết, Hoàng Phủ Ngạn Tước hoàn

toàn không cần vì một thanh phi đao mà làm như vậy. (Min: Cũng chưa chắc đâu chị ạ!!)



Nhưng mà dựa theo cách miêu tả của Hoàng Phủ Ngạn Thương, truy ảnh là vũ khí thượng thừa, nhưng ít nhất nó chính là thanh phi đao mà Hoàng Phủ

Ngạn Tước thích nhất, một khi đã như vậy, thanh truy ảnh kia nhất định

là được đặt ở một vị trí đặc biệt, hoặc được cất giữ cẩn thận.



Ừm!



Liên Kiều ra sức gật đầu, dựa theo sự suy luận này, truy ảnh kia nhất định không có bên trong khu này.



Mang theo quyết tâm nhất định tìm được, cô giơ tay lên lau mồ hôi trên trán lần nữa, dọc theo tay vịn đi sâu vào bên trong.



Kim đồng hồ dần dần dừng trên con số ba giờ rạng sáng, trải qua một lúc

tìm kiếm sau, Liên Kiều dường như sắp tuyệt vọng, cho dù cô đứng ở tầng

chưa phi đao này, vẫn không thể nào tìm được cái nào mà cô cho rằng đó

là truy ảnh.



"Ai ——" cô dựa người trên vách tường, cắn cắn môi, hạ quyết tâm đi sâu vào bên trong.



Ngọn đèn thủy tinh chiếu sáng tất cả mọi thứ trước mặt ——



Bỗng nhiên thay đổi, trước mắt đột nhiên sáng ngời!



Biết là sẽ như vậy, bởi ngọn đèn có tác dụng chiếu sáng, chỉ thấy cách

chỗ cô đứng không xa có một khung thủy tinh làm thành tường chắn, đèn

thủy tinh trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống bề mặt ngăn cách, lại tản ra ánh sáng rực rỡ chói lòa, trong hòm đồ có một thanh phi đao cũng phát ra

ánh sáng tương tự!



Trời ạ!



Liên Kiều giống như là nhìn đến thiên hạ kỳ quan giống như sửng sờ ở tại chỗ, trong lúc nhất thời nàng thế nhưng quên đi lên trước, mà là vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn trước mắt hết thảy!



Này...



Truy ảnh! Cái này nhất định chính là truy ảnh!
Liên Kiều thật cẩn thận mang nó ra, mới phát hiện bản thân phải dùng hai tay đỡ nó mới được.



Truy ảnh!



Không chỉ có tên dễ nghe, thì ra bản thân nó cũng mê người như vậy, chẳng trách Hoàng Phủ Ngạn Tước coi nó như bảo bối.



Nhưng mà —— rốt cuộc nó được làm từ nguyên liệu gì? Chẳng lẽ giống như

lời Hoàng Phủ Ngạn Thương và Hoàng Phủ Anh nói, không gì địch nổi, cứng

cỏi vô cùng sao?



Liên Kiều vừa cẩn thận nhìn, hai hang mày nhíu lại không hiểu, thật giả? Nhưng viên ngọc trên thân đao quả thực rất hiếm có, à người trong vương thất cô hiểu được những viên ngọc quý hiếm có hình dáng màu sắc như thế nào.



Thanh đao này khiến người ta yêu thích không buông, chính là ——



Tò mò trong lòng Liên Kiều lại bắt đầu rục rịch, chẳng lẽ thanh phi đao

này cứng rắn như vậy? Không có cách nào bẻ gẫy hoặc hư hao hay sao?



Nghĩ đến đây, cô nhíu mày lại, chẳng được bao lâu, trước mắt bỗng nhiên

sáng ngời, đúng, cô vừa mới nghĩ ra một chỗ để làm hỏng thanh đao này,

không biết thanh đao này có qua được thử thách hay không?



Liên Kiều càng nghĩ càng hưng phấn, đúng, cô nhất định phải thử mới

được, nếu như ngay cả nơi được xưng là phá hủy vũ khí kia không làm gì

được nó, cô nhất định phải lấy làm của riêng, ha ha! (Min: Chị thật là

hiểm)



Đêm dài sao sáng, trong bóng đêm bao phủ tất cả chuyện xảy ra, ánh sáng

nhợt nhạt chiếu lên mặt Liên Kiều, cùng với tiếng thét chói tai của cô

mà bị dập tắt.



Không biết qua bao lâu, trời dần sáng, cơ thể dựa vào cánh của di động

một chút, cô nhìn phi đao trong tay, bĩu môi, sau đó cầm lên bắt đầu

hành động—



"Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước... Cái kia, ừm, cái kia tôi không cẩn thận làm hỏng thanh đao của anh rồi..."