Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 163 : Tình địch? (1)

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Liên Kiều vừa được thả ra, vội vàng trốn sau lưng Triển Sơ Dung.



‘Nha đầu, chuyện hôm nay em suy nghĩ thật kỹ cho tôi xem có phải là mình sai không!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn nhìn cô, lạnh giọng quát.



‘Không có sai, không có sai, tôi không có sai chút nào hết, người sai là anh!’ Liên Kiều nhịn không được nỗi ủy khuất trong lòng lớn tiếng khóc, rống lên một câu với hắn xong liền bỏ chạy.



‘Liên Kiều, ôi trời, Liên Kiều à …’



Triển Sơ Dung cũng bị dọa giật mình, thấy cô chạy nhanh như vậy, biết

mình đuổi theo không kịp, liền dùng ánh mắt gấp gáp nhìn về phía Hoàng

Phủ Ngạn Tước: ‘Còn không mau đuổi theo?’



Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy cũng tức giận, nha đầu này không chỉ là dám cãi lại mà còn dám bỏ chạy nữa sao?



Nghĩ đến đây hắn không nói thêm, lập tức chạy ra ngoài.



Triển Sơ Dung thở dài một tiếng, ‘Ai, chị Phúc, chị nói xem hai đứa bé này, thật khiến người ta lo lắng chết được!’



‘Phu nhân, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, ngài xem phản ứng của đại thiếu

gia thì biết, hắn vẫn rất quan tâm Liên Kiều tiểu thư đó!’ chị Phúc an

ủi bà.



‘Chỉ mong là thế! Người già mà, cái gì cũng không muốn nữa, tôi chỉ mong Ngạn Tước có thể giúp nhà Hoàng Phủ khai chi tán dịêp, sớm cho tôi bồng cháu chút. Chị nói xem, Ngạn Tước thân là con trai trưởng mà lại như

vậy, dưới nó còn một đám em trai em gái, nhất định sẽ học theo nó!’

Triển Sơ Dung vô lực lắc đầu.



Chị Phúc cười cười: ‘Phu nhân, tha lỗi cho tôi nói thẳng, theo như tôi

thấy, chuyện hôn sự của Ngạn Tước thiếu gia chắc còn không xa đâu,

nguyện vọng của ngài nói không chừng sẽ được thực hiện rất nhanh đó!’



‘Ồ? Chị Phúc, có phải chị biết được chuyện gì không? Tại sao nói là đám

cưới của Hoàng Phủ Ngạn Tước còn không xa? Chị cũng biết đó, tuy nói

chúng ta định đến Mã Lai thăm hỏi đồng thời chọn ngày cưới nhưng Ngạn

Tước hình như vẫn còn phản đối!’ Triển Sơ Dung nhìn Phúc tỷ, nhẹ giọng

nói.
‘Anh tài xế à, tôi … tôi thật sự không có mang theo tiền …’ Cô sợ đến phát khóc.



Tài xế taxi cũng sắp phát điên rồi, tuy nói cô gái này hoạt bát dễ

thương như búp bê nhưng … hắn nhìn lại đồng hồ tính tiền, đây là số tiền lớn nhất hắn kiếm được hôm nay đó, hắn không tốt đến bố thí số tiền lớn vậy đâu.



‘Cô à, chẳng lẽ trên người cô không có gì đáng giá sao?’



Liên Kiều nhìn lại bộ quần áo mặc ở nhà của mình, ủy khuất lắc đầu, mải

chạy ra khỏi tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia, làm gì kịp mang cái gì đáng

giá theo chứ.



Tài xế thấy vậy chỉ hận không thể đập đầu vào vô lăng chết đi.



Đúng lúc Liên Kiều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, một tờ giấy bạc đã đẩy

đến trước mặt cô, theo đó là một giọng nói đàn ông dễ nghe …



‘Tài xế, từng này đủ chưa?’



Tài xế thấy tờ tiền to như vậy, hai mắt liền sáng lên, vội vàng gật đầu, ‘Đủ rồi, dĩ nhiên là đủ rồi, xin chờ một lát, tôi thối tiền lại!’



‘Không cần thối đâu!’ Giọng đàn ông ấm áp như ánh nắng mặt trời lại vang lên, sau đó bàn tay to nắm cánh tay của Liên Kiều, kéo cô ra khỏi xe.



Liên Kiều bị người đàn ông trước mặt kéo đi một lúc mới phản ứng lại kịp, cô giãy khỏi tay hắn …



‘Anh … anh là ai?’



Người đàn ông xoay người lại, gương mặt đẹp tinh xảo cùng với đôi mắt

màu xanh lam như nước biển lộ ra, dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ khiến

người ta si mê.



‘Liên Kiều, nhanh như vậy đã quên anh rồi sao?’ Môi hắn hơi câu lên, đôi mắt sáng mang theo một tia thú vị đánh giá Liên Kiều.



‘A!’ Liên Kiều đưa tay bịt miệng ngăn lại tiếng kêu kinh ngạc: ‘Học trưởng Kiều Trị, thì ra là anh!’