Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 171 : Bị người quen bán đứng (1)
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Trên đường cao tốc, một chiếc xe thể thao đắt tiền chạy vụt qua, vang trong gió là tiếng hét vui mừng của Liên Kiều.
‘Liên Kiều, ngoan ngoãn ngồi xuống, đây là đường cao tốc, em nhoài nửa
người ra ngoài xe nguy hiểm lắm!’ Kiều Trị vừa lái xe vừa cười nhìn Liên Kiều, sau lưng bọn họ là hai chiếc va li lớn.
‘AAAA …’ Liên Kiều lại điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó mới chịu rụt người lại, ngồi xuống ghế phụ. ‘Người ta cao hứng mà, ha ha, lâu lắm
rồi mới được đi du lịch, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi!’
Nói xong không ngừng khua tay múa chân.
‘Em xem em kìa, thật không muốn sống nữa hay sao mà lại dám nhảy từ cửa
sổ xuống chứ, cánh tay bị trầy xước không nói, lỡ như bất cẩn té xuống
thì biết làm thế nào? Kiều Trị thấy tay cô bị trầy một mảng, đôi mắt
xanh lam không giấu được vẻ lo lắng.
‘Cắt! Em đâu có yếu ớt như vậy!’ Liên Kiều hướng về hắn làm một cái mặt
quỷ, chun mũi nói: ‘Anh không biết đó thôi, nếu như em không nhảy từ cửa sổ mà trốn đi thì căn bản không có cách nào chạy ra đây!’
‘Anh trai em quản em cũng nghiêm quá nhỉ? Anh ấy rõ ràng là đã đồng ý rồi mà!’ Hắn nghi hoặc hỏi.
‘Hừm, hắn là người nói lời lại nuốt lời điển hình, là đồ xấu xa, lại còn dám tìm mấy vệ sĩ đến canh chừng em, hắn còn cho rằng chỉ dựa vào mấy
tên ngốc đó mà canh chừng nổi em sao!’
Nói đến đây, đôi mắt tím của Liên Kiều lóe lên một tia tinh nghich, khua tay múa chân nói, ‘Học trưởng Kiều Trị, anh không biết chứ em đã xé ra
trải giường thành từng dây từng dây, sau đó nối lại với nhau, theo đó
leo xuống, ha hô, phòng của anh ta bây giờ lộn xộn hết biết luôn!’
‘Không khó tưởng tượng!’ Kiều Trị cười cười nhún vai, ‘Cũng đã quen với
những hành động khác thường của em rồi, chỉ là ... điều anh lo là em cứ
đi như vậy, anh trai em chắc là lo lắng lắm!’
‘Anh ta mới không lo lắng cho em đâu, anh ta chỉ hận không thể bóp cổ em chết đi mới bằng lòng!’ Liên Kiều chỉ nghĩ đến gương mặt u ám của Hoàng Phủ Ngạn Tước là bực mình.
Liên Kiều lại chẳng cho là thế, nhún vai, ‘Có thật là khoa trương như thế không, anh ta cũng đâu có ghê gớm gì!’
Trong mắt cô, người đàn ông đó chỉ là một con sư tử thích rống.
‘Liên Kiều, em quả thật là thân sống trong phúc mà không biết phúc, em
có biết trên thế giới có bao nhiêu người khao khát được nhìn tận mặt họ
không? Hoàng Phủ tiên sinh là chuyên gia tài chính mà anh ngưỡng mộ
nhất, nếu như có thể xin anh ấy dạy cho mấy chiêu, vậy nhất định là thu
hoạch không nhỏ rồi.’ Kiều Trị mặt đầy khát vọng nói.
Liên Kiều hoàn toàn không biết nói gì, cô không thể hiểu được tâm tình
của Kiều Trị, Hoàng Phủ Ngạn Tước ... hắn có giỏi như lời Kiều Trị
không?
Lúc này Kiều Trị chợt như nghĩ ra điều gì, hắn nhìn Liên Kiều ...
‘À, mà không đúng nha, Hoàng Phủ tiên sinh sao lại là anh trai em? Bọn
em ...?’ Hắn nhìn thế nào cũng nhìn không ra hai người có nét gì giống
nhau.
Liên Kiều bĩu môi, ‘Cắt, nếu như em có một người anh trai như vậy nhất
định là buồn chết mất thôi, em chỉ là đến làm khách ở nhà anh ta thôi,
anh ta thì tốt rồi, suốt ngày cứ ra vẻ bề trên quản giáo em, không cho
em làm cái này, không cho em làm cái kia, đáng ghét chết được!’
Kiều Trị nghe mà ngơ ngác, nghe cô nói một tràng cũng không hiểu rốt cuộc hai người có quan hệ thế nào.
‘Liên Kiều, vậy gia tộc của em và gia tộc Hoàng Phủ rất thân với nhau sao?’
‘Nào có chứ, chẳng qua là ông nội em và ông nội của Hoàng Phủ Ngạn tước là bạn thân của nhau thôi!’ Liên Kiều nhẹ giọng thốt.